Sở Diệp Hàn lại một lần nữa xoay người phi xuống dưới, dáng người bay bay, thân nhẹ như én, vô cùng thong thả.
Sau khi phi xuống dưới, hắn nhận lấy ống trúc từ trong tay của Vân Nhược Linh, rất nhanh đã bay lên.
Khi bay đến gần tổ chim, hắn dừng lại, một tay giữ cành cây, một tay mở nắp cài của ống trúc, lấy sữa từ trong ống trúc đút từ từ cho những chú chim nhỏ ăn.
Mấy chú chim non nhanh chóng há to miệng, không ngừng mút sữa, kể cả chú chim nhỏ được đưa về tổ, tất cả bọn chúng đều được ăn no.
Cho ăn xong rồi, Sở Diệp Hàn mới cầm lấy ống trúc, bay xuống dưới.
Toàn bộ quá trình hắn làm đều rất liền mạch lưu loát, không chần chừ đắn đo, giống như trích tiên hạ phàm vậy, xem đám nha hoàn vỗ tay dồn dập kìa.
“Vương gia thật lợi hại, Vương gia thật đẹp trai a.” Đám Thu Nhi bọn họ ai nấy đều mắt sáng long lanh, trong mắt tràn ngập sự sùng bái với Sở Diệp Hàn.
Nhìn vẻ mặt của Nam Cung Nguyệt chính là có chút không vui.
Nàng ta lạnh lùng liếc mắt nhìn, sự sùng bái đối với Sở Diệp Hàn của mấy nha đầu này đều đã viết hết lên trên mặt rồi, sao Vân Nhược Linh lại không quản bọn họ chứ?
Nếu như là nàng ta, nếu nha hoàn ở bên cạnh dám mơ tưởng đến nam nhân của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ đánh gãy xương cái chân chó của bọn họ.
Vân Nhược Linh căn bản chẳng hề nghĩ đến điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628334/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.