Nhìn thấy Tửu Nhi vừa rơi nước mắt lại chảy nước mũi, trái tim Vân Nhược Linh cũng dịu lại.
Trong lòng nàng chua xót, cũng không dễ chịu.
Nàng biết Tửu Nhi cũng vì muốn tốt cho nàng, chẳng qua các nàng đứng ở góc độ khác nhau mà thôi.
Đám người Thu Nhi thấy thế cũng bịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu với Vân Nhược Linh: “Nương nương, Tửu Nhi nàng ấy không có tâm tư khác, cầu xin người tha cho nàng một lần. Nô tỳ tin tưởng lần sau nàng ấy chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, người để cho nàng tiếp tục ở lại chỗ này được không?”
“Đúng vậy nương nương, nhân phẩm của Tửu Nhi đoan chính, làm người thành thật, làm việc siêng năng, lại không thích nói nhiều. Lần này cũng chỉ xuất phát từ việc nàng muốn tốt cho nương nương, cầu nương nương khai ân, không nên đuổi nàng đi, chúng ta đều luyến tiếc nàng.” Lục Nhi cũng khóc nói.
Mấy nha hoàn nói xong không ngờ lại khóc lóc ôm thành một đoàn, các nàng nhao nhao ôm chặt Tửu Nhi, đều không nỡ xa nàng ta.
Vân Nhược Linh thấy vậy thì đành nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ta nói muốn đuổi nàng đi lúc nào?”
“Cái gì? Nương nương, ý của người là người tha thứ cho Tửu Nhi, người sẽ không đuổi nàng đi sao?” Thu Nhi nghe xong, vẻ mặt mừng rỡ nhìn Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh bất đắc dĩ gật đầu: “Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ tới việc đuổi nàng đi, ta biết nàng muốn tốt cho ta. Nhưng ta cũng nói thật lòng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628329/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.