Khi nhìn thấy, hắn có thể cảm giác được cổ họng của mình bắt đầu nóng lên, yết hầu cũng khô khốc.
“Lưu manh, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Ngươi mau giải huyệt đạo của ta, đừng nhìn ta.” Vân Nhược Linh thấy Sở Diệp Hàn đang quan sát mình thì khuôn mặt nhỏ bé của nàng lại đỏ bừng, nàng xấu hổ và phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì nàng đã sớm giết hắn ngàn vạn lần từ lâu.
“Ngươi thật sự không nghe lời, cho nên bổn vương chỉ có thể điểm huyệt đạo của ngươi. Nếu như ngươi lại mắng bổn vương một câu, bổn vương lập tức điểm ách huyệt của ngươi, để cho ngươi không nói được.” Sở Diệp Hàn nói.
“Ngươi, sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy? Ngươi điểm huyệt đạo của ta, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Vân Nhược Linh buồn bực trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn, bây giờ nàng đã thành thịt cá trên thớt, mặc cho hắn xâu xé.
Tình cảnh này không tốt lắm.
Đợi đến lúc nàng có thể động, nàng chắc chắn phải liều mạng với hắn.
Sở Diệp Hàn Hân thưởng thức nhìn lướt qua thân thể của Vân Nhược Linh một lúc, nuốt yết hầu một cái, giọng nói trở nên mê hoặc trầm thấp: “Ngươi là thê tử của bổn vương, ngươi nói bổn vương có thể làm gì? Không phải vừa rồi ngươi hoài nghi bổn vương yêu thích nam nhân hay sao? Vậy bổn vương muốn chứng minh cho ngươi thấy, bổn vương chỉ thích nữ nhân, không thích nam nhân.”
Nói xong, hắn đã đưa tay đến trước ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628313/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.