Trái tim nàng ta giống như bị người ta dùng đá mài hung hăng mài, mài đến mức hoàn toàn thay đổi, chồng chất vết thương.
Thì ra dự cảm của nàng ta không sai, Sở Diệc Hàn đã yêu Vân Nhược Linh.
Sao lại nhanh như vậy?
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hắn đã thay lòng đổi dạ.
—
Bên này, Vân Nhược Linh tức giận đi vào nhà xí.
Nàng nghĩ thầm, nếu nàng đã đến nhà xí rồi, nhà xí của hoàng cung còn sạch sẽ hơn so với nhà của người khác, không bằng đi tiểu một lần, không thể lãng phí mà.
Chờ nàng từ nhà xí đi ra, nàng trước tiên rửa tay ở trong thùng, chuẩn bị đi tìm Sở Diệc Hàn.
Kết quả là còn chưa đi được hai bước, nàng nghe thấy một âm thanh tàn nhẫn, "Dừng lại!"
Vân Nhược Linh bị thanh âm rống giận này làm cho giật mình, nàng mạnh mẽ xoay người, nhìn thấy Tấn Vương đang âm trầm nhìn chằm chằm nàng, từng bước ép sát nàng.
Nàng sợ tới mức lui về phía sau hai bước, nhìn sắc mặt Tấn vương tối đen, trong hai mắt bốc lên lửa giận, có thể thấy được hôm nay nàng khiến cho hắn ta rất tức giận.
"Tấn vương, ngươi muốn làm gì? Nơi này là hoàng cung, Sở Diệc Hàn ở gần đây, hắn sẽ tới tìm ta sớm thôi.” Vân Nhược Linh lôi Sở Diệc Hàn ra, thực ra giọng nói của nàng đã sợ tới phát run.
Hiện tại Tấn vương trợn to hai mắt, giống như một con sư tử đang giận dữ.
Nơi này là một nhà xí trong ngự hoa viên, mặc dù là nhà xí, bởi vì nguyên nhân trời lạnh giá, nơi này lại không có một bóng người.
Nàng không mang theo nha hoàn, Tấn vương cũng không dẫn theo người hầu.
Vì vậy, chỉ có nàng và hắn ta ở đây.
Chẳng may Tấn vương muốn hại nàng, nàng căn bản là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cho dù đây là hoàng cung, cho dù Tấn vương giết nàng, người khác cũng sẽ không biết là hắn ta giết.
Cho nên, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Đôi mắt Tấn vương âm u, hắn ta hung hăng nắm chặt nắm đấm, từng bước từng bước tiếp cận Vân Nhược Linh: "Tiện nhân, bổn vương đã nhẫn nhịn ngươi thật lâu, đừng tưởng rằng ngươi có Thái hậu sủng ái, Hoàng thượng chống lưng, có thể làm bất cứ điều gì. Tấn vương phi, cũng không phải là người mà ngươi có thể chọc được.”
Hắn ta đem những lời lần trước Sở Diệc Hàn nói với hắn, trả lại cho Vân Nhược Linh.
Sở Diệc Hàn sẽ bảo vệ nàng, hắn ta cũng sẽ bảo vệ Tô Thường Tiếu.
Hiện tại thù hận giữa hắn ta với phu phụ Ly Vương càng ngày càng sâu.
Mối thù Tô Thường Tiếu rơi xuống nước lần trước, mối thù hắn ta bị tử sĩ của Ly vương thiết kế bẫy rập, bị Hoàng thượng đánh ba mươi gậy, còn có mối thù vừa rồi ở cửa Thọ Khang cung, hắn ta và Thường Tiếu bị nữ nhân này chế nhạo và chỉ trích.
Tất cả thù hận, đều làm cho trên mặt Vương gia này không còn ánh sáng, hắn ta đương nhiên phải giáo huấn nữ nhân này, trút bỏ ác khí trong lòng.
Hắn ta hung hăng siết chặt nắm đấm, trong mắt đã hiện lên một đạo sát khí ác độc.
Vân Nhược Linh nhìn thấy sát khí trong mắt Tấn vương, đột nhiên khẩn trương nuốt nước miếng, nàng đưa tay về phía hộp thuốc, muốn tìm thứ gì ngăn cản.
Đáng tiếc, động tác của nàng bị Tấn vương phát hiện.
Chỉ nghe một tiếng "bang", Tấn vương đã bay người nhấc chân, một cước đá bay hộp thuốc trong tay Vân Nhược Linh lên mặt đất, dao phẫu thuật, kim châm, kim ống, thuốc men và các vật phẩm khác bên trong rơi xuống đất.
Nhìn thấy hộp thuốc mình yêu thương bị đá bay trên mặt đất, Vân Nhược Linh tức giận đến mức trợn trừng mắt nhìn Tấn vương: "Sở Thiên Minh, ngươi có bệnh đúng không? Ngươi đá hộp thuốc của ta để làm gì? Trong này có thuốc chuẩn bị cho Thái hậu, nếu ngươi đá hỏng thuốc của Thái hậu, ngươi có gánh vác trách nhiệm này không?”
Tấn vương âm lãnh cười: "Thuốc của bà già đó? Vậy vừa lúc, bản vương đá hỏng rồi, nàng vừa vặn có thể đi đời nhà ma? Đến lúc đó, bổn vương nhìn trên đời này, còn có ai có thể bảo vệ các ngươi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]