"Bổn vương đã nói những lời như vậy khi nào? Xin Tấn vương phi không nên giải thích quá mức ý tứ của bổn vương.” Sở Diệc Hàn lạnh lùng ngước mắt lên, trầm giọng nói: "Còn nữa, ngươi và ta đều là người đã có gia thất, những lời này không thích hợp, xin Tấn vương phi ăn nói thận trọng.”
"Vương gia, chàng cần gì phải nói những lời như vậy làm ta tức giận? Ta biết chàng đang trách ta gả cho Tấn vương, vẫn không chịu tha thứ cho ta. Ta cũng không muốn gả cho hắn, nếu không phải phụ thân ta ép ta, ta đã sớm là thê tử của chàng.” Tô Thường Tiếu nói xong, hốc mắt đỏ bừng, dáng vẻ đáng thương.
Sở Diệc Hàn đột nhiên nói: "Trong lòng ngươi thật sự có bản vương?”
Tô Thường Tiếu vội vàng gật đầu: "Cho tới bây giờ, trong lòng ta cũng chỉ có chàng, ta gả cho Tấn vương, thật sự là bị buộc bất đắc dĩ. Lúc trước nếu ta có cơ hội gả cho chàng, cho dù là chính phi của chàng, trắc phi hoặc là thiếp thất của chàng, chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, ta đều cam tâm tình nguyện, tuyệt đối không nói hai lời, chỉ là, ta không thể chống lại phụ thân ta.”
"Được rồi, vậy bây giờ ngươi và hắn ta hòa ly, sau đó gả cho tôi làm thiếp, được chứ?” Sở Diệc Hàn châm chọc nhìn chằm chằm Tô Thường Tiếu.
Hắn sẽ xem nữ nhân này giả vờ đến khi nào.
Trước kia là hắn không biết nhìn người, vẫn cho rằng nàng ta bản tính thiện lương, chỉ yêu hắn.
Cho đến khi hắn bị ám sát, thiếu chút nữa mất máu mà chết, hắn mới biết được, nàng ta căn bản chưa từng yêu hắn, chỉ coi hắn là đá kê chân để leo lên mà thôi.
Thời điểm hắn nghe được Mạch Liên mật báo, thật sự đã hết hy vọng với nàng ta.
Nghe được lời Sở Diệc Hàn nói, sắc mặt Tô Thường Tiếu đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Nàng ta lúng túng chớp chớp mắt, cắn môi nói: "Vương gia, chàng cũng biết, trên người ta mang theo vận mệnh của gia tộc, không có sự đồng ý của phụ thân ta, ta nào dám hòa ly với Tấn vương? Ta chỉ là một quân cờ của phụ thân ta, ta căn bản không đấu được với phụ thân.”
Nàng không nghĩ tới Sở Diệc Hàn lại hỏi nàng như vậy.
Muốn nàng ta lấy vị trí Tấn vương phi như mặt trời mọc, đổi lấy vị trí thiếp của Ly vương phủ, nàng ta mới không làm.
Đầu óc của nàng ta còn chưa bị nước vào.
Nhìn tình huống hiện tại, cho dù là vị trí chính phi của Ly Vương phủ, cũng không hấp dẫn được nàng ta.
Trong lòng nàng ta đồng tình nhìn Sở Diệc Hàn một cái, hắn có dũng có mưu, trí kế vô song, là thiên tài quân sự thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ.
Một khi một ngày nào đó Sở quốc không cần hắn, hắn sẽ bị Hoàng thượng xử tử.
Nàng ta cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết, hiện tại nàng ta chỉ có thể chọn Tấn vương.
Chọn Sở Diệc Hàn, đó là tự tìm đường chết.
Đừng nhìn Vân Nhược Linh hiện tại đang nhảy nhót vui vẻ, chờ ngày Sở Diệc Hàn ngã xuống đài, nàng sẽ chết rất thảm.
Sở Diệc Hàn cười lạnh nhìn Tô Thường Tiếu một cái, hắn đã biết nàng ta không muốn.
Hắn hiện tại mới thấy rõ, không ngờ nàng ta là một nữ nhân nhẫn tâm, vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào.
Tuy nhiên, cũng nhờ sự nhẫn tâm của nàng ta, đã cho hắn thấy rõ nàng.
"Nếu ngươi không muốn, vậy thì không cần phải nói nhiều với bổn vương.” Sở Diệc Hàn lạnh lùng nói.
Thấy sắc mặt hắn âm trầm, Tô Thường Tiếu vội vàng giải thích: "Ta không phải không muốn, ta chỉ là rất bất đắc dĩ, ta bất lực, không thể làm chủ được. Ta đến tìm chàng, cũng là vì quan tâm đến chàng, lần trước chàng bị thương nặng như vậy, vết thương của chàng khôi phục như thế nào? Ta thấy chàng đã gầy đi nhiều, có phải Vân Nhược Linh không chiếu cố chàng thật tốt hay không? ”
Ý của nàng ta là, nàng ta tới tìm Sở Diệc Hàn, không phải vì muốn cùng Tấn vương hòa ly mà tìm hắn.
Chỉ là vì quan tâm đến hắn mà thôi.
Hiện tại hắn, còn không đáng để nàng ta vứt bỏ Tấn vương.
Trừ phi một ngày nào đó hắn khoác hoàng bào lên người, làm thiên tử Sở quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]