Chương trước
Chương sau
Lúc này Tần vương tức tối đến mức mặt mày đỏ bừng, hắn ta tức giận chỉ về phía Sở Diệp Hàn: “Sở Diệp Hàn, ngươi đúng là được nước lấn tới, dựa vào cái gì mà ta phải thề? Bổn vương cũng sẽ không đi tìm chứng cứ, ngươi không có tư cách để ra lệnh cho bổn vương phải làm theo ý ngươi!”

“Vương gia, bỏ đi, chúng ta đi thăm thái hậu, đi thôi.” Tô Thường Tiếu vội vàng đứng dậy can ngăn.

Lúc khuyên giải, mắt nàng ta đỏ lên, sau đó liếc nhìn Sở Diệp Hàn bằng ánh mắt oán trách.

Nàng ta tưởng rằng mình đã khuyên giải được phu quân thì Vân Nhược Linh cũng sẽ khuyên giải Sở Diệp Hàn để bọn họ không tiếp tục cãi nhau nữa.

Chỉ là nàng ta không ngờ Vân Nhược Linh đột nhiên ôm lấy cánh tay của Sở Diệp Hàn, sau đó bày ra vẻ mặt lưu luyến không rời dựa vào vai của Sở Diệp Hàn nói: “Vương gia, chúng ta đừng nên cãi nhau với loại người không hiểu biết, chúng ta là người rộng lượng không chấp nhặt với bọn họ, đi thôi.”

Nói xong nàng kéo Sở Diệp Hàn rời đi.

Sở Diệp Hàn nhìn nàng đầy dịu dàng, sờ đầu nàng nói: “Nàng không muốn hoà ly với bổn vương nữa sao?”

Vân Diệu Hàn giơ tay, đấm khẽ vào ngực Sở Diệp Hàn, nũng nịu nói: “Không muốn nữa, chàng đối xử với ta tốt như vậy, ta đương nhiên sẽ không hoà ly với chàng.”

Nói xong gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng.

Nhưng thực ra trong lòng nàng cảm thấy lời mình nói thật buồn nôn.

Cũng không biết hôm nay Sở Diệp Hàn bị làm sao, tự nhiên trước mặt Tô Thường Tiếu lại muốn thể hiện tình cảm với nàng.

Hắn đang muốn lợi dụng nàng để chọc tức Tô Thường Tiếu sao?

Trước đây hắn không phải kiểu người sẽ làm như vậy.

Đúng lúc nàng cũng muốn chọc tức đóa bạch liên hoa Tô Thường Tiếu, vì vậy cùng hắn diễn kịch trước mặt bọn họ.

Nhìn thấy Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn rời đi, Tô Thường Tiếu tức tối nắm chặt chiếc khăn trong tay còn Tấn vương thì giận dữ đùng đùng nói: “Từ khi nào? Từ khi nào tình cảm của bọn họ lại tốt như vậy? Không phải trước đây bọn họ không hề hợp nhau sao?”



“Vương gia, nếu bọn họ hợp tác với nhau đến lúc đó chỉ sợ càng khó đối phó.” Tô Thường Tiếu đến gần Tấn vương lạnh lùng nói.

Bây giờ Vân Nhược Linh đã trở thành nữ thần y, dần dần trở nên có uy tín trong mắt mọi người, là nhân tài mà bất cứ phe nào cũng muốn có.

Có sự giúp sức của nàng, thế lực của Sở Diệp Hàn sẽ ngày càng lớn mạnh.

Tấn vương nheo mắt nói: “Sợ cái gì? Cho dù bọn họ có mạnh hơn thì sao, cuối cùng cũng chỉ là kẻ bị cô lập từ bốn phía, đơn phương độc mã, bổn vương có phụ hoàng mẫu hậu giúp đỡ phía sau, còn có trung dũng công phủ, bổn vương có thẻ bài này trong tay sẽ có một ưu thế vô cùng lớn, hoàn toàn không cần phải sợ tên sâu bọ nhỏ bé Sở Diệp Hàn.”

Tô Thường Tiếu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ liếc nhìn hắn ta, nàng ta rất muốn nói với hắn ta trên đời này không ít kẻ nắm ưu thế trong tay nhưng cuối cùng lại là người thất bại thảm hại.

Với tính cách dễ bị người khác kích động của Tấn vương, nàng ta rất lo sợ hắn ta sẽ thua.

Lúc nãy, khi hắn ta và Sở Diệp Hàn tranh cãi với nhau, hắn ta đã hoàn toàn lép vế, mặc dù hắn vẫn tỏ ra dương dương tự đắc, tự cho mình là đúng, nhưng chung quy lại hắn ta giống một kẻ không có tài cán gì.

...

Thọ Khang cung.

Khi Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn đến Thọ Khang cung, Tô Thường Tiếu và Tấn vương giống như sợ bị bỏ lại phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo tới nơi.

Tô Thường Tiếu và Tấn vương vừa đến cửa cung đã muốn bước vào nhưng đã bị Tuyết ma ma ngăn lại: “Vương gia, Vương phi, thái hậu nói hôm nay thân thể mệt mỏi, không có tinh thần vì vậy không muốn gặp gỡ bất kỳ ai, hai người nên để hôm khác lại tới.”

“Cái gì? Vết thương của bổn vương vừa mới khỏi, khó khăn lắm mới vào cung một chuyến, vậy mà thái hậu lại nói bổn vương hôm khác lại đến sao?” Nghe xong những lời Tuyết ma ma nói Tần vương vô cùng tức giận, thái hậu có sức để gặp bọn Sở Diệp Hàn nhưng lại mệt mỏi không thể gặp mặt hắn ta.

Tuyết ma ma nói: “Đúng vậy, đây là ý của thái hậu, hôm nay ngoại trừ Ly vương và Ly vương phi, người sẽ không gặp ai nữa.”

“Ma ma, tại sao thái hậu lại đồng ý gặp bọn họ nhưng lại không muốn gặp bọn ta? Bọn ta là tôn nhi của người, bọn ta có lòng tốt muốn tới thăm người, nếu làm như vậy chỉ sợ người ngoài sẽ bàn tán những lời không hay, nói...thái hậu thiên vị.” Tô Thường Tiếu ngập ngừng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.