Hắn ta tức giận đến mức mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ly Vương phi có ý gì? Ý của ngươi là, bổn Thế tử lớn lên giống nữ nhân?”
Một đại nam nhân như hắn ta, ghét nhất là người khác nói như vậy.
Vân Nhược Linh sửng sốt, nàng cứu hắn ta một mạng, chẳng qua chỉ muốn hắn ta đưa nàng đi một đoạn, vậy cũng không quá đáng gì mà nhỉ?
Nàng liếc mắt đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nếu không ngươi hỏi Mạch Lan xem, hỏi hắn ngươi lớn lên có giống nữ nhân không.”
Mạch Lan ở bên cạnh phụt cười, nhỏ giọng bổ sung thêm: “Là rất giống, nhưng ý của Vương phi là, nói Thế tử đẹp, đây là lời khen ngợi, mong Thế tử đừng để ý.”
Tô Thất Thiếu là một tên tiểu nhân có thù tất báo, vẫn là đừng đắc tội hắn ta thì tốt hơn.
Tục ngữ nói, thà đắc tội quân tử, chứ không nên đắc tội với tiểu nhân.
Ly Vương phủ bọn họ không sợ Tô phủ, nhưng cũng không thể hiện rằng có thể tùy ý đắc tội với người của Tô phủ.
Người đi ra từ Tô phủ, đều là những con rắn độc giết người không thấy máu.
Tô Thất Thiếu tức giận trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh một cái, nếu là ngày thường, người khác dám nói hắn ta như vậy, hắn ta đã trả thù nàng rồi.
Nhưng nàng là ân nhân cứu mạng của hắn ta, hắn ta không thể làm như vậy.
Hắn đành phải nói: “Nể mặt ngươi là nữ nhân, được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628224/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.