“Ngươi phải chăm sóc cho Vương gia, sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Ta bảo xa phu đưa ta đi là được rồi.” Vân Nhược Linh nói.
“Không được, lần trước người và Vương gia ở bên ngoài mới bị người khác hành thích, thuộc hạ đương nhiên là phải bảo đảm sự an toàn của người rồi.” Mạch Lan nói xong thì dẫn đường ở phía trước.
Hắn ta đi đến cửa của Vương phủ, thấy xa phu đã ngồi trên xe ngựa cầm dây cương đợi.
Hắn ta nhảy lên xe ngựa, ngồi xuống vị trí của xa phu, rồi nói với xa phu: “Ngươi ở lại phủ đi, ta đưa Nương Nương vào cung.”
“Vâng ạ, Mạch thống lĩnh.” Xa phu thấy Mạch Lan phân phó, cũng không dám nhiều lời, vội vàng đi vào chuồng ngựa.
Vân Nhược Linh thấy Mạch Lan quan tâm mình như vậy, không nghi ngờ hắn ta, ngược lại trong lòng hơi cảm động.
Nàng nói: “Được rồi, làm phiền Mạch thống lĩnh vậy.”
Nói xong, nàng đưa theo Thu Nhi lên xe ngựa.
Sau khi lên xe ngựa, Vân Nhược Linh yên tĩnh ngồi, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh bên ngoài, nàng thấy hơi thấp thỏm, cũng không biết nàng đưa ra điều kiện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng có đồng ý hay không.
Nhưng mà quân vô hí ngôn, lần trước Liễu công công tới nói, chỉ cần không phải là điều kiện không chính đáng, Hoàng thượng đều sẽ đồng ý.
Điều kiện này của nàng rất chính đáng, cũng không phải loại phải giết người phóng hỏa, mưu đoạt giang sơn gì cả, chắc là Hoàng thượng sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628222/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.