“Không có, loại thức ăn này ta chưa từng nghe tới, thậm chí còn chưa từng thấy nữa, tỷ tỷ, cái xiên nướng đó có phải đã chín rồi không, ta rất muốn ăn thử.” Triệu vương phi chớp chớp đôi mắt to đen láy, túm tay Vân Nhược Linh làm nũng, bộ dáng nàng ta có vẻ đang rất thèm.
Vân Nhược Linh thấy nàng ta vừa trắng như tuyết lại vừa đáng yêu, tựa như một chiếc bánh bao nhỏ, nàng biết nàng ta cùng lắm cũng chỉ là một một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi.
Cô nương ở độ tuổi này, ở thời hiện đại vẫn còn đang đi học trung học cơ sở.
Còn ở thời đại này, tất cả đều đã lập gia đình hết rồi.
Nàng vuốt ve khuôn mặt tròn trịa trắng nõn của Triệu vương phi, mỉm cười: “Đợi thêm chút nữa, thịt này chưa chín đâu, ăn vào sẽ sinh bệnh đó. Đợi nướng hết dầu trong thịt là có thể ăn rồi."
“Vậy được rồi, tỷ tỷ, tỷ có muốn uống rượu không, ta muốn uống một chút rượu.” Triệu vương phi duyên dáng hỏi.
“Đương nhiên rồi, không có rượu sao mà được, Thu Nhi, mau đi lấy cho ta một hũ rượu, nhất định phải là rượu hoa quế đấy ."
Ở thời cổ đại này, không có điện thoại di động, cũng không có truyền hình, nếu muốn giải trí, đương nhiên nàng sẽ uống rượu.
Ăn thịt thì phải uống rượu, nếu ngay cả rượu cũng không có, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.
Rượu rất nhanh đã ấm lên.
Thịt nướng cũng đã hoàn thành.
Một đĩa thịt nướng được mang lên đặt trên bàn đá, bên cạnh bày thêm mấy bình rượu ấm, Triệu vương phi thấy vậy, nàng ta lập tức xắn tay áo lên nói: “Tỷ tỷ, mau ăn thôi, hương vị thật là thơm ngon quá đi.”
Nói xong, nàng ta đưa một xiên sườn có xương giòn cho Vân Nhược Linh: “Đây, cho tỷ tỷ, ta biết tỷ thích ăn cái này.”
“Làm sao ngươi biết?” Vân Nhược Linh nói.
“Vừa rồi tỷ nói Thu Nhi nướng sườn, bình thường khi bản thân thích ăn cái gì, sẽ theo bản năng bảo người ta làm cái đó, đối với chuyện ăn uống thì ta không có đối thủ đâu nha.” Nói xong, Triệu vương phi cầm lấy xiên da heo nướng mềm mại giòn tan đưa vào miệng.
Da lợn mang theo dầu mỡ đi vào trong, nàng ta không khỏi nhắm mắt lại, vẻ mặt tận hưởng nói: “Ôi, vừa mềm vừa dai, không béo chút nào hơn nữa còn rất dễ nhai, da heo này thật sự rất thơm. Vậy mà từ trước tới nay ta đều không ăn da heo, không ngờ da heo nướng lại ngon đến như vậy.”
Vân Nhược Linh cũng nếm thử xiên sườn nướng trên tay, trên miếng xương sườn vẫn còn óng ánh dầu, ngửi mùi hương sẽ lập tức không nhịn được mà muốn ăn một xiên nữa.
Thịt vừa vào miệng, trong miệng như tràn đầy mùi hương, bên ngoài thịt sườn bị nướng săn lại, xương giòn bên trong thì giòn tan vô cùng, chỉ cần ngửi mùi hương này cũng đủ để làm cho người ta ngất ngây.
“Nương nương, cá nướng xong rồi.” Lúc này, rượu và cá nướng màu nâu nhạt được đem lên.
Triệu vương phi nhìn thấy miếng cá nướng chuyển màu vàng, ánh dầu phía bên trên, nàng ta nhất thời kích động gắp một miếng: “Oa, cá nướng này ngon thật, hơn nữa còn không có vảy, đây đích thị là loại cá ngon nhất mà ta từng ăn.”
Nhìn thấy Triệu vương phi nhai đầy thịt cá trong miệng, Vân Nhược Linh cười nói: “Vừa rồi lúc ngươi chơi bài không phải còn nói muốn giảm cân, nhất định phải ăn ít một chút sao?”
Tại sao thịt nướng vừa lên, nàng ta đã nhanh chóng quên lời hứa lúc trước vậy.
Triệu vương phi nuốt miếng thịt cá, uống một ngụm rượu, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Vương phi tỷ tỷ, có nhiều mỹ vị trước mặt như này, ăn trước rồi giảm cân sau, hôm nay ta phải ăn nhiều một chút, ăn no rồi ngày mai hẵng giảm cân cũng không muộn.” Các nha hoàn nghe thấy lời Triệu vương phi nói, miệng ai cũng bật ra tiếng cười.
Tiểu vương phi này thật đáng yêu.
Lúc này, Thu Nhi đột nhiên đi đến nói: “Nương nương, Vương Ngũ đến Tô phủ truyền lời đã về rồi, hắn nói sau khi hắn truyền lời, người của Tô phủ rất tức giận, tất cả mọi người đều trách người nuốt lời, trách người cho thế tử leo cây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]