Chỉ cần không cử động mạnh làm rách vết thương sau lưng hắn, thì hắn có thể nhẹ nhàng tự lau thân thể của mình.
Sau đó, nàng lấy khăn để vào trong thau đồng rồi làm sạch lại lần nữa, vắt khô, sau đó lấy khăn đưa cho Sở Diệp Hàn.
“Ngươi đỡ bổn vương từ phía sau đi.” Nếu như không có ai đỡ lưng hắn từ phía sau, hắn sẽ lập tức ngã xuống.
Nếu hắn nằm ngửa trên giường, vết thương trên lưng hắn sẽ bị ép đến bật máu mất.
Vì vậy, cuối cùng Vân Nhược Linh leo lên giường của Sở Diệp Hàn, ngồi xổm sau lưng hắn, cắn chặt răng, vất vả đỡ lưng hắn.
Sở Diệp Hàn cầm lấy khăn, bắt đầu lau sạch sẽ thân thể của mình, Vân Nhược Linh vội vàng quay mặt đi, đồng thời nhắm mắt lại, nàng lẩm bẩm trong lòng, “Trẻ con không nên, trẻ con không nên.”
Sau thời gian khoảng một tách trà, Sở Diệp Hàn cuối cùng cũng lau xong, đợi hắn tự mình thay quần, rồi đắp chăn, tay của Vân Nhược Linh cũng gần sắp gãy.
Nàng nghiến răng dữ dội, nam nhân quá sạch sẽ thật không thể trêu chọc.
Không phải hai ngày rồi chưa tắm sao? Cần gì phải sạch sẽ đến mức như vậy, bị thương nặng, mà còn muốn tự lau thân thể.
Cuối cùng, Vân Nhược Linh mang thân thể yếu ớt, đỡ lưng bước ra khỏi tẩm điện, nàng quay lại Phi Nguyệt Các với vẻ mặt mệt mỏi.
Mạch Liên, Mạch Lan canh giữ ở bên ngoài, Phong Khánh Dương vừa mới đến nhìn thấy, nàng nhanh chóng lọt vào mắt hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628163/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.