Hắn nói: “Nếu thuốc đã được đưa qua đó, vậy bổn vương đã an tâm rồi, ông lui xuống đi.”
Sau khi quản gia nghe xong, thì vội vàng lui xuống.
Quản gia vừa đi, đôi mắt tối tăm và lạnh lùng của Hiền vương nheo lại, nhìn về phía rừng trúc ở trong viện, trong ánh mắt hắn là sự thất vọng, là sự cô độc sâu thẳm đến mức không nhìn thấy đáy.
…
Buổi tối, lúc Vân Nhược Linh đang nghiên cứu sách y của thời đại này ở Phi Nguyệt các thì bỗng nhiên, khuôn mặt Mạch Lan lo lắng đi vào trong.
“Vương phi, không hay rồi, vết thương của vương gia rỉ ra rất nhiều máu, không cầm lại được, người mau đi xem xem đi.” Mạch Lan lo lằng nói.
“Có chuyện gì vậy? Rõ ràng ta đã băng bó cho hắn, sao có thể chảy máu được chứ?” Vân Nhược Linh vội vàng đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Mặc dù tạm thời nàng không đến chăm sóc cho Sở Diệp Hàn, nhưng vẫn phải trị thương cho hắn.
Nếu như Sở Diệp Hàn xảy ra chuyện, thì
hoàng đế cũng sẽ hỏi tội nàng.
Cho nên nàng không dám đùa giỡn với tính mạng của Sở Diệp Hàn.
“Là lúc Nguyệt trắc phi gọi Trương thái y đến thay băng gạc cho Vương gia, không biết Trương thái y đã thay như thế nào, mà khiến cho vết thương của Vương gia bị chảy rất nhiều máu.” Mạch Lan nói.
Vẫn Nhược Linh giận đến chau mày: “Chưa đến giờ thay băng gạc, ai cho phép bọn họ tự tung tự tác giúp vương gia thay chứ?”
Thời gian chưa đến, miễn cưỡng thay băng gạc, hoặc là thao tác không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172495/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.