Vân Nhược Linh sau khi tiếp chỉ, đứng lên, vẻ mặt hoài nghi nhìn Liễu công công: “Công công, sao hoàng thượng lại thay đổi chủ ý vậy?” “Đây là ý chỉ của thiên đế, muốn ngài cứu người thì ngài phải cứu, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Liễu công công nói. Hắn ta không thể nói với Vân Nhược Linh, hiện tại hoàng thượng cần Ly vương giúp ông ta chống lại kẻ thù bên ngoài, nên Ly vương không thể chết được. Trước kia hoàng thượng muốn kéo Ly vương vào chỗ chết, hiện tại lại cần hắn, đây không phải là đánh vào mặt hoàng thượng sao? Bây giờ tương đương với việc hoàng thượng cầu mong Sở Diệp Hàn tỉnh lại, để bảo vệ tốt đất nước. Vân Nhược Linh có chút khó xử: “Nhưng công công, lúc trước hoàng thượng bảo ta không cần quan tâm, không cần lo cho vương gia, ta thật sự đã không quan tâm, bây giờ bệnh tình của hắn ngày càng xấu đi, chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu.” “Ly vương phi, ngài nhất định phải cứu sống Ly vương, ngài ấy có mối liên quan đến huyết mạch của Sở quốc, không có ngài ấy, các đế quốc khác sẽ đánh đến đây. Hoàng thượng nói, chỉ cần người cứu được ngài ấy, chỉ cần người làm được, sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của người.” Liễu công công lo lắng nói. Đến hắn còn biết, hiện tại Ly vương không thể chết, hắn mà chết, Sở quốc sẽ không còn thái bình. Van Nhược Linh tỏ vẻ khó xử sờ cắm: “Hoàng thượng thật sự không giết Ly vương? Thật sự muốn hắn sống?” “Thật.” Liễu công công gấp đến nỗi đạp mạnh chân: “Thật hơn vàng, Ly vương phải sống, hơn nữa còn phải sống thật tốt, mới có thể cho bách tính một lời giải thích, mới doạ Thịnh quốc rút lui. Ngài cứu sống ngài ấy, tương đương với việc cứu sống cả Sở quốc, ngài là ân nhân cứu mạng của Sở quốc, hoàng thượng và lão bách tính sẽ biết ơn ngài.” “Nếu ta cứu sống Ly vương, thật sự có thể ra một yêu cầu với hoàng thượng sao? Yêu cầu gì ngài ấy cũng đồng ý ta?” Vân Nhược Linh hỏi. “Đương nhiên, chỉ cần không phải yêu cầu bất chính, hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý.” Liễu công công nói. Vân Nhược Linh à một tiếng. Nếu nàng cứu Sở Diệp Hàn, có thể nói với hoàng thượng, yêu cầu ngài ấy đồng ý cho nàng và Sở Diệp Hàn hoà ly, lần nữa tiêu diệt thân phận quân cờ của nàng. Nàng không muốn lúc nào cũng trở thành con tốt của hoàng đế, mặc cho người khác định đoạt. Nàng không muốn làm Ly vương phi, cả ngày ở trong phủ tranh giành ghen tuông với Nam Cung Nguyệt. Nàng tình nguyện hoà ly rời khỏi phủ, bản thân ngày ngày ung dung tự do. “Được, xin công công yên tâm, dù có liều mạng, ta cũng sẽ cố gắng hết sức cứu hắn.” Vẫn Nhược Linh nói xong, bước vào tẩm điện. … Liễu công công lo lắng Sở Diệp Hàn không tỉnh lại, nên không trở về cung, mà cùng nhóm thái ý đợi ở thiền điện. Nhóm thái y đã xem qua cho Sở Diệp Hàn, bắt mạch cho hắn. Nên lúc này, Trương thái y nói: “Công công, vừa rồi ta bắt mạch cho Ly vương, mạch tượng mỏng manh, hơi thở yếu ớt, tình hình không mấy khả quan, Ly vương phi rốt cuộc có chắc là cứu được ngài ấy hay không?” “Ta cũng không biết, nhưng hoàng thượng rất yêu đứa cháu này của người, đã hạ lệnh, mọi người phải ra sức cứu sống Ly vương, tiên hoàng để lại đứa con trai trưởng Ly vương này, ngài ấy nhất định không được xảy ra chuyện gì.” Liễu công công đau lòng lau nước mắt. Nhóm thái ý nhất thời có chút sững sờ. Hành động này của Liễu công công, là đang đóng kịch. Trước kia rõ ràng hắn ta nói bóng nói gió cảnh cáo mọi người, bảo mọi người không cần cứu Ly vương, để mặc cho Ly vương tự sinh tự diệt. Không ngờ trong nháy mắt, liền thay đổi thái độ. Bọn họ giả bộ không biết nói: “Ai, hoàng thượng đối với Ly vương đúng là yêu thương vô cùng, nếu tiên hoàng trên trời linh thiên, cũng sẽ cảm ơn hoàng thượng, ta tin tưởng Ly vương ngài ấy phúc lớn, người tốt đều được phù hộ, ngài ấy nhất định sẽ khoẻ lại” Vẻ mặt Liễu công công đau buồn gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]