Tấn Vương không ngờ rằng lão bách tính này lại to gan như vậy, bọn họ lại dám ném trứng gà vào hắn ta. Hắn ta tức giận đến run người, phẫn nộ chỉ vào bọn họ: “Hỗn xược! Đám điều dân này dám tập kích bổn Vương, người đâu, bắt hết bọn chúng lại, nhốt tất cả vào đại lao.” Tấn Vương ra lệnh, toàn bộ thị vệ liền cầm kiếm xông lên bắt đầu bắt bớ lão bách tính trước mặt. Lão bách tính không muốn bị bắt liền giơ đá tảng và cuốc xẻng mang theo lên đánh nhau với đám thị vệ, lúc này hiện trường cực kỳ hỗn loạn. Tấn Vương thấy vậy thì lập tức quát lớn: “To gan, bọn chúng còn dám đánh trả, thị vệ, ai dám đánh trả không chịu trói thì trực tiếp giết chết không cần luận tội!” Tấn Vương bị ném trứng gà, hắn ta cực kỳ tức giận nên mới nói như vậy. Tô Thường Tiểu thấy thế vội vàng nhắc nhở hắn ta: “Vương gia, không thể giết những người này, một khi giết người sẽ khiến cho lão bách tính càng phẫn nộ. Hiện tại bọn họ đang tức giận, nói không chừng đã bị người khác lợi dụng, chúng ta phải xoa dịu bọn họ, nói chuyện rõ ràng có lẽ sẽ hóa giải được mối nguy này.” “Xoa dịu bọn họ? Chỉ là một đảm điều dân, bọn họ xứng sao? Nàng xem bọn họ quá đáng biết bao? Lại dám ném trứng vào bồn Vương, còn muốn bắt bổn Vương đến quan phủ để trị tội, đám điều dân này nếu không cho bọn họ thấy sự lợi hại của bổn Vương, bọn họ sẽ chèn ép lên người Vương gia này, nhất định phải giết vài tên để dọa bọn họ, chỉ có giết chết mới có thể khiến những điều dân khác sợ hãi!” Tấn Vương phẫn nộ nói. Tô Thường Tiểu như kiến bò trên chảo nóng, nàng ta muốn khuyên Tấn Vương nhưng Tấn Vương lại bảo thủ, ngông cuồng không nghe nàng ta. Nếu như tối nay thật sự có người chết, cho dù lúc đó làm lão bách tính này kinh sợ nhưng sẽ để lại rất nhiều tai họa về sau. Trong lòng lão bách tính phẫn nộ không tìm được người phát tiết, ngược lại còn có người bị giết, bọn họ nhất định sẽ chạy khắp nơi lan tin, đến lúc đó lão bách tính toàn thành sẽ ầm ĩ, chuyện này càng ồn ào thì càng nguy hiểm, cực kỳ bất lợi đối với Tấn Vương. Nàng ta bất lực thở dài một hơi. Nếu như là Sở Diệp Hàn, hắn tuyệt đối sẽ không manh động như vậy, hắn cũng sẽ không đối xử với lão bách tính như thế. Nếu như vừa nãy Tấn Vương đi ra, hắn ta có thể lý trí đối đãi khiêm tốn nhã nhặn với lão bách tính này, sự việc tuyệt đối sẽ không ồn ảo thành như vậy. Đúng lúc này chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, có người kêu lên: “Không hay rồi, giết người, Vương Nhị bị giết rồi!” Tô Thường Tiểu giương mắt lên nhìn, chỉ thấy trong hiện trường hỗn loạn, một nam nhân gầy yếu ngã xuống mặt đất. Lúc này ngực nam nhân kia trúng một kiếm, hắn ta khó khăn nắm chặt chuôi kiểm, muốn rút nó ra. Trước ngực hắn ta toàn là máu, khỏe miệng cũng đã sặc máu, dáng vẻ hết sức đau khổ, đầu hắn ta lệch đi, chết ngay tại chỗ. Mà trước mặt hắn ta là một thị vệ đang đứng ngây người. Trong tay thị vệ kia còn đang cầm chuỗi kiếm, hắn sợ hãi nói: “Sao lại như vậy? Ta không giết hắn, là chính hắn tự xông lên, ta không giết hắn, là hắn ôm kiếm của ta tự đâm về phía mình” “Sao có thể? Vương Nhị đâu có ngu? Sao hẳn lại tự dùng kiếm đâm chính mình? Thiên lý ở đầu chứ, Tấn Vương phủ giết người rồi, bọn họ chó cậy gần nhà, giết chết lão bách tính đến đòi công đạo cho Ly Vương!” “Tấn Vương phủ vô pháp vô thiên, lại dám giết lão bách tính, chúng ta liều mang với bọn họ!” Bách tính bị thi thể của Vương Nhị làm cho tức giận, mắt bọn họ đỏ ngầu, mắt hiện tia máu, vén tay áo lên tùy tiện nhặt vũ khí dưới đất xông lên đánh nhau với đám thị vệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]