Lý tú tài lại liếc nhìn Nam Cung Nguyệt, vội nói: “Là, là Đàm Nhi, là nàng ta đến tìm tiểu nhân, nói là thấy tiểu nhân đáng thương, đồng ý cho tiểu nhân vào phủ làm việc vặt.” “Đàm Nhi và ngươi không có quan hệ họ hàng thân thích gì cả, nàng ta quen biết người từ trước đó sao? Tại sao nàng ta phải giúp ngươi? Hơn nữa, nàng ta là làm việc theo sự sai bảo của trắc phi…, Vân Nhược Linh lạnh lùng nói: “Theo lý mà nói, trắc phi mới là biểu muội của ngươi, nếu muốn giúp thì phải là nàng ta giúp người mới đúng. Lúc này, Nam Cung Nguyệt đã tức đến muốn phun máu. Nàng ta nhìn Lý tú tài bằng ánh mắt căm hận, nàng ta chỉ bảo hằn thừa nhận đã tham ô bạc chứ không bảo hắn ta thừa nhận sửa chữ trên sổ sách. Tên ngốc này, thật không đáng để bảo vệ hẳn. Hắn nói như vậy, chỉ một chữ thôi cũng đủ để bán đứng nàng ta rồi. Bây giờ, mọi người đều biết là nàng ta và hắn đã bày mưu từ trước nhằm đuổi Hòa thúc đi, để cho hắn vào Vương phủ làm việc. Nàng ta vội vàng nháy mắt với Đàm Nhi, Đàm Nhi nhận được tín hiệu, vội vàng nói: “Vương gia, Vương phi, chuyện này không liên quan gì đến phu nhân của nô tỳ, mọi chuyện đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ lập tức nhận tội. Thật ra, nô tỳ đã sớm quen biết với Lý tú tài, vì Lý tú tài là họ hàng xa của phu nhân nhà nô tỳ, trước kia khi hắn ta đến phủ thượng thư cầu xin lão gia nhà chúng nô tỳ làm sắp xếp việc cho, nô tỳ đã biết hắn. Hơn nữa còn là nhất kiến chung tình, thích hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. “Sau đó, khi phu nhân được gả đến Vương phủ, nô tỳ cũng đi theo đến Vương phủ làm người hầu. Nô tỳ gặp lại Lý tủ tài khi đó đã là một người đàn ông mà lại không có việc làm, lại nghĩ đến hắn đã từng học chữ, cũng biết đọc và viết chữ liền muốn đưa hần đến làm người quản phòng thu chi của Vương phủ. Bởi vì làm người quản phòng thu chi một là rất có mặt mũi, có danh tiếng. Hai là có thể từ trong đó có được rất nhiều lợi lộc, vì vậy, nô tỳ và hắn đã lên kế hoạch để tội cho Hòa thúc. Là nô tỷ đã trộm số sách của Hòa thúc mang ra cho Lý tú tài, bảo hắn viết thêm chữ vào, sau đó lại mang bạc để vào phòng của Hòa thúc. Sau đó lại còn tố cáo với phu nhân, để phu nhân tìm được bạc trong phòng của Hòa thúc. Mọi việc đều do nô tỳ và Lý tú tài làm, không liên quan đến phu nhân, phu nhân không biết gì cả.” “Còn nữa, sau khi nô tỳ phát hiện làm giả sổ sách có thể tham ô bạc, liền nổi lòng tham, cùng với Lý tú tài làm giả sổ sách. Nô tỳ cùng với chủ của những cửa hàng kia hợp tác với nhau làm giả giá cả, phóng đại số bạc để mua đồ dùng lên. Lý tú tài phụ trách làm giả sổ sách, lấy bạc từ phòng thu chi đưa cho nô tỳ. Những chuyện này nô tỳ và Lý tú tài đều giấu phu nhân, phu nhân không biết gì cả. Nô tỳ vốn nghĩ, sau khi lấy được chút bạc sẽ cùng Lý tú tài trốn đi, dựa vào mười mấy vạn lượng bạc này là đủ cho hai chúng ta sống vui vẻ thoải mái đến cuối đời rồi, không ngờ là bị Vương phi phát hiện ra. Bây giờ chuyện này lộ ra, nô tỳ cũng không cãi nữa, càng không muốn làm liên lụy đến phu nhân, cầu xin Vương gia đừng trách phạt phu nhân. Nếu muốn trừng phạt thì hãy phạt nô tỳ và Lý tú tài, nô tỳ cam chịu trừng phạt. Phu nhân của chúng ta từ nhỏ đã lương thiện, nàng ấy không có tội.” Đàm Nhi nói đến đây, đã sụp xuống đất, vẻ mặt hối hận khóc nấc lên. Vân Nhược Linh đột nhiên nói: “Đàm Nhi, không phải người nói Lý tú tài là họ hàng thân thích của phủ thượng thư, đến tìm Thượng thư để được sắp xếp cho công việc vặt sao? Tại sao Thượng thư lại không sắp xếp cho hắn ta, mà lại để cho một nha đầu như người đến sắp xếp? Lý tú tài vừa nghe vậy liền nói: “Thượng thư đã sắp xếp cho tiểu nhân làm tiên sinh dạy học, nhưng tiểu nhân thấy bản thân mình không đủ năng lực và kiến thức không thể đảm nhận trọng trách lớn lao đó nên tiểu nhân đã từ chối.” Lúc đó, mắt Nam Cung Nguyệt đã đỏ lên, không dám tin đi về phía Đàm Nhi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]