Dung ma ma nói trước: “Vương gia, nô tỳ nhận tội. Nô tỳ đã thông qua việc khi mua sắm chi tiêu hàng ngày cho Vương phủ, cấu kết với thương nhân kê khống, tham ô công quỹ của Vương phủ, xin Vương gia tha tội.
“Đúng là nên trách phạt người. Bản vương đã tin tưởng người như vậy, để cho người quản lý nội viện Vương phủ, vậy mà người lại dám tham ô, Người đậu, kéo Dung ma ma ra ngoài, loạn còn đánh chết. Thi thể vứt vào hố chôn tập thể cho chó ăn Sở Diệp Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Dung ma ma vừa nghe thấy toàn thân run lên vì sợ hãi, người mềm nhũn ra.
“Vương gia, nô tỳ là cùng người đi từ trong cung ra đấy, nô tỳ đã đi theo người bao nhiêu năm như vậy, cầu xin người nhìn vào việc nô tỳ đối với Vương phủ không có công lao cũng có khổ lao, tha cho nô tỳ một mạng. Nô tỳ cầu xin người, từ nay về sau nỗ tỷ không bao giờ dám làm như vậy nữa.”, Dung ma ma vội vàng bò trên mặt đất, vừa khóc vừa cầu xin Sở Diệp Hàn, vừa cố gắng dùng tình cảm chủ tớ để khiến Sở Diệp Hàn cảm động.
Nhưng bây giờ tâm tình của Sở Diệp Hàn không tốt chút nào, bà ta đã triệt để chạm đến giới hạn của hắn rồi.
Hằn ngồi thẳng lên, lạnh giọng nói: “Ngươi đã ở Ly Vương phủ lâu như vậy, Ly vương phủ đúng là không bạc đãi người. Người đã sớm quên mình chỉ là một tên nô tài, chứ không phải là chủ nhân của Vương phủ. Người là người quản lý nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172419/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.