Nam Cung Nguyệt nghe vậy, vội vàng nói: “Tỷ tỷ, Hòa thúc có bạc, vẫn luôn dùng mực tốt còn biểu ca của ta gia cảnh nghèo khó, mua ở đâu được loại mực cao cấp như vậy? Bên ngoài có rất nhiều người học chữ giống như biểu ca của ta, người mua loại mực kém này nhiều như vậy, tỷ không thể chỉ vì chuyện này mà tùy tiện nghi ngờ biểu ca của ta chứ? Có phải vì hắn là biểu ca của ta nên tỷ mượn cớ nhằm vào ta không? Nói đến cuối cùng, nàng ta còn ra vẻ đáng thương, lau nước mắt. Vân Nhược Linh cười lạnh: “Ta chỉ muốn tìm ra sự thật, được, trước tiên chúng ta không nói về chuyện Hòa thúc bị vu oan nữa. Chúng ta kiểm tra xem, sổ thu chi của biểu ca ngươi, xem trí nhớ của hắn như thế nào.” Vân Nhược Linh nói xong, nhìn về phía quản gia và Hòa thúc: “Hòa thúc, quản gia, hai người giúp ta kiểm tra xem sổ sách mà Lý tú tài ghi chép có sai sót gì không. “Vâng, nương nương”, hai người nói xong, nhanh chóng cầm lấy sổ sách thu chi của Lý tú tài, bắt đầu kiểm tra. Vân Nhược Linh cũng cầm một quyển lên, xem một cách cẩn thận. Lý tú tài đã sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn ta không ngừng hướng ánh mắt cầu cứu đến Nam Cung Nguyệt, bảo Nam Cung Nguyệt nghĩ cách. Nam Cung Nguyệt chán nản đứng đó, cắn môi, không nghĩ ra cách gì cả. Đúng lúc này, đột nhiên Vân Nhược Linh chỉ vào quyển sổ trong tay nói: “Lý tú tài, ngày mùng năm tháng một, Vương phủ chúng ta đã dùng những ba trăm lượng bạc để mua rau với thịt?” Lý tủ tài lạnh sống lưng, vội vàng nói: “Vâng, nương nương” “Trên này viết số tiền này là do Dung ma ma rút. Dung ma ma, khi đó người rút ba trăm lượng bạc để mua thịt và rau sao?”, Vân Nhược Linh nhìn về phía Dung ma ma bị đánh đến đang hấp hối bên cạnh. Dung ma ma đã bị đánh ba mươi gậy, bây giờ nằm ở đó với bộ quần áo rách rưới trên người, cả lưng đầy máu, không có ai để ý đến bà ta. Nghe thấy Vương phi hỏi, bà ta nhìn nàng bằng ánh mắt oán hận, lạnh lùng nói: “Đúng vậy. “Thịt gì với ra gì mà phải tiêu nhiều bạc như vậy?”, Vân Nhược Linh lạnh lùng nói, Nhà bình thường, một năm chỉ cần mười mấy lượng bạc là đủ ăn rồi. Cho dù Vương phủ bọn họ có xa hoa đến thế nào cũng không thể có chuyện một lần mà tiêu hết ba trăm lượng bạc. Nếu cứ như vậy, gia sản của Sở Diệp Hàn làm sao chịu được cách tiêu tiền tảng gia bại sản như vậy. “Là rau và thịt vương phủ ăn trong ba ngày, Vương phủ nhiều người, lại thêm Vương gia tôn quý, đương nhiên là thứ gì cũng phải mua đồ tốt nhất”, Dung ma ma trầm giọng nói. “Chỉ ba ngày, liền tiêu ba trăm lượng bạc, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói gì về vương phủ chúng ta?”, Vân Nhược Linh nói xong, lại nói tiếp: “Còn có, chỗ này ghi mua mười bao gạo với giá một trăm lượng bạc? Gia đình bình thường, mười bao gạo chỉ có giá là năm lượng bạc thôi, đây là loại gạo gì mà có thể đắt như vậy?” Dung ma ma nhướng mày nói: “Đó là Vương phi chưa trải sự đời, đây là loại gạo tốt nhất của Ngọc Tường trai. Không giống như gạo thông thường, gạo chỉ chuyên phục vụ hoàng gia và các quý nhân quan lớn, đương nhiên là đặt rồi.” “Vậy còn chỗ này thì sao, trắc phi tiêu một ngàn lượng bạc chỉ để mua một bộ quần áo? Đây là quần áo gì mà lại đắt như vậy? “, Vân Nhược Linh vừa kiểm tra đã phát hiện ra vấn nhiều vấn đề lớn. Hơn nữa, việc này còn do có rất nhiều người cùng nhau hợp tác, thông đồng làm ra. Nam Cung Nguyệt nghe vậy, trong lòng run lên sợ hãi, vội vàng nói: “Đây là chiếc váy bằng tơ tằm có thêu cả tơ vàng và tơ nhện vàng nên đặt hơn. Khi đó Vương gia đã đồng ý, ta mới dám sai Đàm nhi đi phòng kế toán rút tiền đi mua. Ngụ ý là đã có sự đồng ý của Sở Diệp Hàn, Vương phi cũng không trách được nàng ta. Vân Nhược Linh nhìn Nam Cung Nguyệt bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi nói: “Lần trước trắc phi bị cảm phong hàn, mời đại phu, tiêu hai ngàn lượng bạc?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]