Hoàng đế nói xong, hung hăng trợn mắt nhìn phu thê Tấn vương một cái, dần đầu mọi người đi ra ngoài.
Hoàng hậu thấy Sở Diệp Hàn vậy mà lại nói mình như thế ở trước mặt mọi người, bà ta giận đẽn nghiến răng nghiến lợi.
Tên Ly Vương này, chẳng qua chỉ là một tên thản vương hết thời, mà cũng dám không nế mặt mũi bà ta.
Chờ nhi tử của bà ta lên làm Thái tứ, sau khi kế vi thuận lợi, người đầu tiên bà ta muốn diệt trừ chính là Sở Diệp Hàn.
Mà Sở Diệp Hàn, cũng lạnh lùng đi ra ngoài, sau khi hãn đi ra ngoài, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Tỏ Thường Tiếu.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Vân Nhược Linh đi tới trước mặt Thái hậu, nàng đã biết tại sao Thái hậu hộc máu té xỉu, cũng đã biết biện pháp giải quyẽt.
Thuõc bảo vệ nàng chuãn bị cho Thái hậu đã bị trộm mất, nàng liền lấy ra thêm một chút từ trong không gian hệ thống, đếm kỹ rồi đút vào miệng cho Thái hậu. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Nàng lại đeo mặt nạ bảo vệ hô hấp cho Thái hậu, truyẽn nước muối, làm xong hết mọi thứ, lặng lẽ đợi Thái hậu tỉnh lại.
Lúc Sở Diệp Hàn đi đến Thọ Khang cung, gặp được Tô Thường Tiếu một minh đứng trong Ngự Hoa Viên.
Nàng ta nghe được tiếng bước chân của hắn, quay đâu, dường như sớm đoán được hẳn sẽ đi ra và cũng đang chờ hắn.
Nàng ta nhìn về phía Sớ Diệp Hàn, cái người này khiến nàng ta sáng nhớ chiều mong, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172359/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.