"Được thôi, vậy ngươi xoay người sang chỗ khác, quay mặt v'ê phía hồ." Vân Nhược Linh mỉm cười, lộ ra hàm râng trẳng.
"Tại sao?” Tô Thất Thiếu trước giờ luôn là người thông minh xảo quyệt, lúc này đứng trước mặt mỹ nhân, lại trớ nên hồn bay phách lạc, quên cả chuyện phòng bị nàng.
Nàng là người nữ nhân đầu tiên khiến hắn ta rung động, hắn ta đương nhiên không chút phòng bị với một nữ tử yếu đuối như vậy.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không lừa ngươi, ngươi xoay người sang chỗ khác một chút." Vân Nhược Linh giáo hoạt nói.
"Được, ta xoay người." Tô Thất Thiếu còn tướng rằng mỹ nhân đã từ từ tiếp nhận hắn ta, vì thế hắn ta vui vẻ xoay người, nhìn về phía hồ nước, đưa lưng về phía mỹ nhân.
"Nhắm mât lại, cám nhận một chút cái hồ này, xem có cảm giác quen thuộc không?" Vân Nhược Linh nói.
"Được, ta từ từ cám nhận.” Tô Thất Thiếu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thật sự bãt đầu câm nhận.
Vân Nhược Linh nở nụ cười lạnh lẽo.
Không biết Tô Thất Thiếu có nhớ hay không, năm đó hấn ta lừa gạt một nữ hài, báo nữ hài đó xoay người sang chồ khác, đối mặt với hồ nước, nhằm mẳt lại.
Sau đó, hẳn ta giơ chân lên, một cước đạp nữ hài đó rơi xuống hồ.
Nữ hài này chính là nguyên chủ, sau khi bị đạp rơi xuống hồ, chính Đại hoàng tử Sở Diệp Hàn đã cứu nàng lên.
Đó là chuyện của năm năm trước.
Tính toán thời gian, khi đó sở Diệp Hàn hẳn phải rất hận Vân Nhược Linh mới đúng, vậy mà hán vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172348/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.