Mặt Sở Diệp Hàn đen lại, hắn hung hăng nắm chặt mép giường, gân xanh trên cổ tay nổi lên như muốn nứt ra, trong mắt bắn ra ngọn lửa giận dữ: “Không phải bổn vương nhát gan, chỉ là bổn vương quan tâm Thái hậu, quan tâm người thân. Vân Nhược Linh, người có người quan tâm sao? Ngươi có hiểu được loại cảm giác này không?”
Vân Nhược Linh nghe vậy thì sửng sốt. Đúng là ở nơi này, nàng không có người để quan tâm. Ở thời hiện đại, nàng có cha mẹ yêu thương thì đương nhiên là có người thân để quan tâm rồi.
Nàng ngẩng đầu, lạnh giọng nói: “Ai nói ta không có người để quan tâm? Ta quan tâm cha mẹ ta, cha mẹ ta quan tâm ta.”
“Thế hả? Vậy tại sao bọn họ lại gả ngươi cho bổn vương, biến người thành quân cờ giám sát bổn vương? Bọn họ không sợ bổn vương giết người? Hoặc là ngày nào đó bổn vương thất bại, ngươi sẽ bị bổn vương liên lụy mà chết?” Sở Diệp Hàn cười lạnh lùng.
Vân Nhược Linh ngẩn ra, hóa ra Sở Diệp Hàn biết tất cả. Hắn biết nàng đang giám sát hắn. Thảo nào sau khi nàng gặp Hoàng đế xong, hắn lại thẩm vấn nàng như vậy. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Nghe hắn nói như vậy, lòng của nàng thật chua xót, có thể là cảm xúc của nguyên chủ lưu lại đang quấy phá.
Nguyên chủ yếu cha mẹ nhưng phụ thân lại không yêu thương nàng ấy. Nhưng vẫn may mắn, không phải nguyên chủ có mẫu thân rất yêu nàng ấy sao?
Thấy Vân Nhược Linh không nói lời nào, Sở Diệp Hàn hừ lạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172338/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.