Sau khi mọi người lui ra ngoài, Hành Nguyên đế sốt ruột hỏi Vân Nhược Linh: “Ly Vương phi, ngươi thật sự chữa được bệnh của Thái hậu sao?”
“Chắc là được, nhưng nô tỳ không dám bảo đảm, nô tỳ muốn xác nhận một chút trước xem có phải Thái hậu mắc bệnh lao phổi hay không rồi mới kê thuốc được”
“Bệnh lao phổi là gì, sao từ trước tới nay trẫm chưa nghe qua cái tên này?” Hành Nguyên đế hỏi.
“Bệnh lao phổi chính là bệnh lao, bệnh phổi mà mọi người quen thuộc, nô tỳ tin rằng các vị ngự y đã biết bệnh chứng này nhưng họ kê chưa đúng thuốc nên bệnh tình của Thái hậu mới trở nên xấu đi” Vân Nhược Linh nói.
Nàng biết thời cổ đại không có thuốc kháng sinh cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh lao, vì vậy mà những người bị bệnh đều chỉ có thể chờ chết.
Điều kiện tốt, bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, chú ý nghỉ ngơi, trải qua trị liệu biện chứng của trung y thì có cơ hội khỏi bệnh, càng có nhiều người mắc bệnh phải chết dần trong sự dày vò.
đau khổ, hơn nữa còn là do vi khuẩn lao xuất hiện với số lượng lớn trong phổi, chiếm không gian của phổi, làm cho phổi mất đi chức năng hô hấp, cuối cùng bệnh nhân sẽ chết ngạt trong khi ho ra máu.
Các thái y bên cạnh nghe thấy vậy thì có người nói ngay: “Đúng vậy, vi thần đã biết Thái hậu bị bệnh lao từ sớm. Lúc trước kê thuốc cho Tháu hậu uống, cơ thể của bà ấy vẫn chưa có chuyển biến xấu, không biết tại sao hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172332/chuong-110.html