*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ngươi cho rằng ta muốn làm cái chức. Vương phi này? Chi bảng, xin ngươi rủ lòng thương, bỏ ta đi? Ta cũng thật sự không muốn làm Ly vương phi đâu.” Vân Nhược Linh nhàn nhạt nói. “Trừ khi ngươi chết thì mới không phải làm Ly vương phi” Ý muốn nói ràng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ nàng, nếu nàng không muốn làm Ly vương phi nữa, trừ phi nàng chết. Vân Nhược Linh nổi cơn thịnh nộ, ngửa cổ lên: “Ngươi là đồ độc tài, ngươi có sủng thiếp của ngươi rồi, đến trêu chọc ta làm gì?” “Bổn vương còn muốn hỏi ngươi đây, bên trong cái túi xách kia của ngươi là cái thứ gì? Sao lại có thể biến lớn nhỏ? Bên trong cái túi xách nhỏ này sao lại có nhiều thứ kì quái như thế?” Sở Diệp Hàn nhìn bao vải nhỏ trên cái bàn đẳng kia một chút. Vân Nhược Linh nhìn một chút, phát hiện đồ bên trong bao vải hình như đã bị lục lọi qua. Nàng nổi giận trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn: “Ngươi chưa được sự cho phép của ra mà đã dám lật túi của ta? Không được làm như thế” “Bổn vương chỉ muốn biết ngươi có biết yêu thuật hay không? Biết biến ra nhiều thứ như thế” “Ta mà biết yêu thuật thì ta đã ăn thịt ngươi từ lâu rồi, lại còn để ngươi đánh ta?” Vân Nhược Linh lạnh giọng. Sở Diệp Hàn giật mình một chút. Nói cũng có lí, nếu nàng thật sự là do yêu quái biến thành thì sẽ không yếu ớt như thế.
Ánh mắt Sở Diệp Hàn sắc bén đánh giá ‘Vân Nhược Linh: “Dụng cụ? lại sẽ còn biết thu nhở? Ngươi thu nhỏ cho bổn vương xem” Vân Nhược Linh sững sờ, lúc nàng đang không biết phải trả lời thế nào, bên ngoài đã truyền đến tiếng của Mạch Liên: “Vương Gia, ‘Vương phi, Trâm phó tướng có chuyện muốn tìm Vương phi” “À? Ta đi xem một chút” Vân Nhược Linh nói xong cũng xách túi vải lên, đi ra ngoài nhanh như chớp. Sở Diệp Hàn lóe mắt, trong mắt hiện lên từng tầng phức tạp. Hắn dám chắc chắn, nữ nhân này có chuyện giấu hẳn, còn không phải là chuyện nhỏ. Nhưng không sao, hắn sẽ từ từ tìm hiểu rõ ràng. Vân Nhược Linh ra được khỏi doanh trướng mới có thể thời dài một hơi. Nàng đi vào lều chính, nhìn thấy Trâm phó tướng đã tỉnh lại, nhanh chóng đi về phía ông tạ “Mạt tướng bái kiến nương nương…” Trầm phó tướng nói xong, lại muốn đứng lên hành lễ. Vân Nhược Linh nhanh chóng phất tay: “Đừng nhúc nhích, cánh tay của ngươi mới vừa nối lại, bây giờ đang là thời điểm quan trọng để phục hồi, ngươi tuyệt đối đừng cử động, nếu không thì sẽ phí hoài công sức” “Mạt tướng cảm tạ ơn cứu mạng của nương nương, mạt tướng hôm nay xem xét cả nửa ngày mới phát hiện cánh tay của mình không hề mục nát, cũng không sinh giòi bọ, cánh tay đứt này tựa như sống lại vậy, chỉ là càng về sau, mạt tướng càng cảm thấy đau nhức, rõ ràng trước đó không hề đau. Dám hỏi nương nương, nguyên nhân là do đâu?” Trầm phó tướng đau đớn mà nói. Vân Nhược Linh nghe xong những lời này của Trầm phó tướng, lập tức thở ra một hơi. Nàng nói: “Trước đó ngươi không cảm thấy đau là vì ta đã tiêm thuốc tê vào cánh tay cho ngươi, thuốc tê này một khi hết tác dụng thì tay ngươi sẽ lại đau trở lại. Nhưng không sao, đây là chuyện bình thường, một lát nữa ta sẽ giúp ngươi treo bình thuốc giảm đau, ba ngày sau ngươi sẽ dần hết đau thôi, đến lúc đó thì có thể không cần treo nước giảm đau rồi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]