,Mạch Lan thấy vậy, cái bụng vốn đói giờ đây tiếp tục kêu lên òng ọc, nước bọt đều đã chảy xuống hết rồi.
Rất nhanh, hắn ta húp liền một lúc hết hai chén cháo, còn ăn hết một cái bánh bao nhân ngô, xong xuôi mọi thứ, lúc này hắn ta mới cảm thẩy thoải mái.
Hôn mê mấy ngày nay, hắn ta thực sự đã rất đói bụng.
Mạch Liên nhìn đệ đệ của mình thế thì có chút sợ hãi, Mạch Lan đã hôn mê mấy ngày nay rồi, giờ đột nhiên tỉnh lại, còn có tinh thần tốt như vậy, hắn liệu có phải đang hồi quang phản chiếu hay không?
Chuyện này có phải báo hiệu chẳng mấy chốc Mạch Lan sẽ chết hay không?
Trái tim của hắn ta chợt đau nhói.
Mạch Lan ăn xong thì đột nhiên quay mặt nhìn trái nhìn phải.
Hắn nhìn một hồi cũng không thấy mỹ nhân áo đỏ kia đâu.
Hắn nhất thời nóng nảy, kéo tay áo Mạch Liên, hỏi: “Đại ca, mỹ nhân áo đỏ kia đâu rồi, nàng đã đi đâu, đệ muốn gặp nàng ấy.” nhé!
“Mỹ nhân áo đỏ nào vậy, sao ta không biết gì hết?”
“Chính là người mà Vương gia đã phái đến để trị thương cho đệ, một cô nương cực kì xinh đẹp, đôi mắt to tròn, da trắng tựa tiên nữ, nàng nói nàng là đại phu, nàng còn đút thuốc cho đệ uống nữa, giúp đệ rút mũi tên ra, rửa sạch vết thương để tránh bị nhiễm trùng, sau đó còn băng bó vệt thương rất cẩn thận cho đệ, nàng đâu rồi?” Mạch Lan lo lắng nhớ lại.
Mạch Liên sửng sốt, Vương thái y và những người khác cũng ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172263/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.