,Mạch Liên phân phó thị vệ canh giữ ở bên ngoài Tinh Thần Các lôi Vân Nhược Linh ra ngoài. Ngay khi lôi vào sân, vài tên thị vệ dùng dây thừng trói chặt tay và chân nàng vào băng ghế dài, sau đó dùng roi vọt, bắt đầu đánh Vân Nhược Linh. Một tiếng “Chát” vang lên, cả người Vân Nhược Linh co quắp lại, da thịt bong tróc, nàng đau đớn hét lên. “Các ngươi biết ta là ai không hả, ta là vương phi đấy, các ngươi còn không mau dừng tay?” Vân Nhược Linh đau đớn nhíu chặt lông mày, chỉ cảm thấy sau lưng giống như bị lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu. Mạch Liên lạnh lùng liếc nàng một cái: “Đây là mệnh lệnh của vương gia, thứ lỗi cho thuộc hạ không thể cãi lời, tiếp tục đánh.” Mạch Liên vừa ra lệnh, bọn thị vệ cũng không thèm quan tâm người nằm trên băng ghế có phải vương phi nương nương hay không, cứ tiếp tục nâng roi đánh xuống. “Mạch Liên, ta nhớ kỹ mặt ngươi, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù, a…” Vân Nhược Linh chưa kịp nói xong, cảm giác đau đớn lại ập đến. Từng trận roi liên tiếp đánh vào lưng, đùi và mông của nàng, mỗi một roi đánh xuống đều mang theo sức lực mạnh mẽ, khiến cho máu thịt bay tứ tung, quần áo trên người nát vụn thành từng mảnh, để lộ tấm lưng trần chi chích đầy vết thương. Đau quá… Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên nàng bị người ta đánh thành ra như vậy, nàng đau đớn cắn chặt môi phun ra ngụm máu, loại đau đớn thấu tận xương tủy này khiến nàng hận không thể cắn lưỡi tự tử, ngay cả sức lực chống cự cũng không có. Không biết đã qua bao lâu, hai mươi roi kia rốt cuộc cũng đánh xong, vài tên thị vệ thu lại roi, cung kính lùi về phía sau. “Vương phi nương nương, thứ lỗi cho thuộc hạ vì đã vô lễ.” Mạch Liên không đành lòng nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt. Mặc dù cha của vương phi là kẻ đã hại chết cha của vương gia, hắn ta cảm thấy hai mươi roi này đối với con gái của kẻ thù giết cha là vẫn còn rất nhẹ, nhưng mà dáng vẻ hấp hối của vương phi lúc này thật sự rất đáng thương, hắn ta không đành lòng, vì vậy quay đầu nhìn sang chỗ khác. “Đánh xong rồi?” Từ phía xa đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng. Mạch Liên mang theo thị vệ chạy đến, bẩm báo với nam nhân: “Hồi bẩm vương gia, đã đánh xong, vừa đúng hai mươi roi.” “Nàng ta chết chưa?” Sở Diệp Hàn chắp tay sau lưng, thân hình cao lớn giống như ngọn núi đi đến bên cạnh Vân Nhược Linh. Vân Nhược Linh nheo mắt lại mơ màng nhìn thấy bóng đen thật lớn bao phủ lấy người nàng, nàng cắn răng ngẩng đầu lên, hơi thở thoi thóp nói: “Nhờ phúc của ngươi, ta vẫn còn chưa chết!” Sở Diệp Hàn, thù hận hôm nay, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần! Bây giờ nàng mới biết được cuộc sống ở thời cổ đại này không hề hạnh phúc giống như tiểu thuyết hay phim ảnh mà ở nơi nào cũng đều đầy rẫy những mưu mô và hiểm ác. Người ta xuyên qua thành vương phi, không những ăn ngon mặc đẹp, còn được phu quân yêu thương và săn sóc. Mà nàng, thật sự là quá thê thảm, vừa mới xuyên qua đã bị người ta lôi ra đánh. “Đến nước này mà vẫn còn cứng miệng được, Vân Nhược Linh, ta thật sự đã quá xem thường ngươi rồi.” Sở Diệp Hàn đi tới, đưa tay siết chặt cằm Vân Nhược Linh, mạnh đến mức thiếu chút nữa đã bóp nát cằm của nàng. Khuôn mặt này quả thật rất tinh xảo, càng nhìn càng khiến ngươi ta mê muội, nhưng đáng tiếc. cho dù là thế hắn cũng muốn hủy hoại nàng. Vân Nhược Linh đau đớn kêu rên một tiếng, nàng như cũ không chịu khuất phục mà ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Sở Diệp Hàn, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất: “Đa tạ vương gia đã quá khen!” “Đừng tưởng ngươi trở nên xinh đẹp, là thích ở trong vương phủ này làm gì thì làm, nói, khuôn mặt của ngươi sao lại như vậy?” Giọng nói của Sở Diệp Hàn u ám, mãnh liệt như mưa rền gió dữ. —
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]