Cuối cùng hắn cũng biết được mục đích Vân Nhược Linh đến đây hôm nay, hoá ra là vì nàng ta đã trở nên xinh đẹp, nghĩ cách cướp lấy danh tiếng của Nguyệt Nhi, cướp lấy sự sủng ái của Nguyệt Nhi.
Đáng tiếc, Sở Diệp Hàn hắn không phải là nam nhân chỉ biết nhìn vào khuôn mặt. Nếu hắn thật sự muốn tìm người xinh đẹp, vậy chỉ cầm cầm gương rồi ngắm chính mình không được sao?
Vân Nhược Linh biết Sở Diệp Hàn hiểu lầm rồi.
Cái người nam nhân cao lớn này theo chủ nghĩa nam nhi, chỉ sợ là lại tưởng nàng chạy đến đây vì hắn.
Nàng lạnh lùng đứng dậy, bước từng bước rời khỏi phòng khách, còn phất tay áo với đám người này. Đồng thời trong lòng nàng có chút hoảng hốt, thật sự thì nàng không nghĩ đến việc khoe mẽ, chuyện kia cũng là do Nam Cung Nguyệt hại.
Cổ tay bị Nam Cung Nguyệt cứa rách, nàng còn muốn quay về bôi thuốc đây này.
—
Về đến Phi Nguyệt Các, Vân Nhược Linh vén tay áo lên, nhìn chằm chằm vào vết dao trên cổ tay, hít vào một hơi lạnh: “Em gái nó thật là đau mà.”
Thu Nhi thấy vết thương trên tay nàng, lập tức thấy sợ hãi: “Nương nương, tay người sao lại bị thương?”
Đồng thời, trong lòng cô bé cũng oán thầm: “Em gái nó” có nghĩa là gì vậy?
Tính tình của nương nương thật sự đã trở nên khác trước rất nhiều.
“Vừa nãy lúc Nam Cung Nguyệt dâng trà cho ta, nhân lúc ta không chú ý đã dùng dao cứa vào.” Vân Nhược Linh không ngờ, Nam Cung Nguyệt này lại xấu xa như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172236/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.