Nhìn vào dung nhan xinh đẹp lạnh lùng của mình trong gương, Vân Nhược Linh nhếch môi hài lòng: “Thu Nhi, nếu sau này có ai hỏi đến gương mặt của ta, em cứ nói, ta bôi ít thuốc lên mặt thì đã khỏi rồi, không cần phải giải thích gì nhiều với họ.”
Bây giờ nàng đã lấy lại được dung nhan, sớm muộn gì cũng bị người khác nhìn thấy, bởi vậy phải sớm tìm một cái cớ, để tránh người khác nghi ngờ nàng.
“Dạ, nương nương.”
Lúc này, tiếng chiêng trống bên ngoài càng lúc càng lớn, Vân Nhược Linh lạnh lùng đứng dậy: “Thu Nhi, tướng công của ta sắp cưới vợ mới rồi, em nói xem, ta thân là tì thiếp, có phải là nên đi chúc mừng tí không?”
“Nhưng mà nương nương, không phải vương gia đã cảnh cáo người, không cho người ra ngoài hay sao?” Thu Nhi có chút sợ hãi nói.
“Sợ gì chứ? Đường đường là Ly Vương cưới thiếp, Ly Vương Phi như ta nếu không xuất hiện, chẳng phải rất mất thể thống hay sao?” Vân Nhược Linh nói xong, đột nhiên chỉ về hướng chiếc giá đang treo bộ váy đỏ nói với Thu Nhi: “Nếu hôm nay đã là một ngày tốt, thì ta muốn ăn bận vui tươi một chút, cứ mặc bộ váy đỏ này đi.”
Thu Nhi do dự một lát: “Dạ được, nương nương.”
Nàng ấy rất sợ nương nương phải chịu thiệt, tim như sắp bay ra khỏi lồng ngực, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ có vẻ như nương nương đã có dự định trước, nàng ấy cũng yên tâm phần nào.
Sau đó, Thu Nhi giúp nương nương mặc bộ váy đỏ xinh đẹp đó lên người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172229/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.