La Kiệt đứng lên, cười ha ha nói:
- Cát công tử và Băng Oánh tiểu thư cũng đừng để chuyện ban ngày ở trong lòng. Kẻ đó chẳng qua chỉ làmột con rắn độc man di mà thôi. Dạy dỗ hắn một chút cũng để hắn hiểu, Tú Quốc ta đất lớn người đông, con dân vạn vạn. Thiên triều thịnh thế, làm sao hắn có thể hiểu nổi chứ? Nào, chúng ta tới uống hết chén này đi!
Ngả Mễ Đại Na cười nói:
- Kiệt công tử nói hay lắm, ta còn biết nói gì đây? Uống rượu như vậythôi. Nhưng trước khi uống chén này, ta vẫn muốn hỏi. Băng Oánh muộimuội vốn là nữ nhân tài ba trong chúng ta, cùng với Cát công tử là mộtđôi trời sinh, không biết lúc nào mới được uống rượu mừng của các ngươiđây?
Câu nịnh nọt này mát tới tận tim Tú Cát và Băng Oánh. Trongtiếng cười vui, bốn tài tử giai nhân có thân phận liền đứng lên, nângchén chúc mừng.
Ngay lúc này, một gia nô chạy vào cửa khách đường, sắc mặt nghiêm trọng, thở hổn hển nói:
- Công tử, không tốt rồi!
Người tới là gia nô của Tú Cát. Công tử hắn gọi tất nhiên là Tú Cát rồi.
Vừa nhìn sắc mặt của gia nô, trái tim Tú Cát trầm xuống.
- Hoảng cái gì chứ? Xảy ra chuyện gì rồi? Nói mau!
Gia nô nọ thở hổn hển hai tiếng mới run rẩy nói:
- Người công tử phái đi... Đã chết hết rồi!
Chén rượu trong tay Tú Cát cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.
- Ngươi nói cái gì?
- Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doa-lac/2045404/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.