Bước vào cửa là một dãy hành lang dài, dưới đất là những viên gạch cổxưa in hằn dấu vết thời gian, hai bên tường treo đầy áo giáp và vũ khí,khiến cho người khác có cảm giác thật trang nghiêm.
Ra khỏihành lang là đại sảnh Luyện Lực Sĩ trải rộng, trên mái vòm cách mặt đấtít nhất 10 mét, treo một chiếc đèn chùm bằng thủy tinh cực lớn, hàngtrăm ngọn đèn dầu cùng tỏa sáng, chiếu rọi khắp không gian rộng lớn này. Trên bốn bức tường là những bức họa về Luyện Lực Sĩ, trông giống nhưmột cuốn sách lịch sử được trải phẳng vậy.
Hai bên đại sảnhđều có một dãy hành lang, có lẽ đó chính là thông đạo để tiến vào bêntrong tòa thành cổ xưa này. Trước cửa hai thông đạo là các Lực Sĩ thị vệ có thực lực cao cường canh gác, mỗi thông đạo có bốn cửa, tổng cộng là 8 thị vệ. Trên khuôn mặt của cả 8 thị vệ đó đều không lộ nét cười, thầnthái nghiêm túc.
Trong đại sảnh Phó Thư Bảo còn thấy mấyngười đang chụm đầu lại bàn luận gì đó, lúc hắn nhìn quanh bốn phía đểtìm sư phụ khách làng chơi có mái tóc bóng loáng của mình thì thấy mộtnam nhân trung niên đi về phía hắn.
- Ta là Lưu Chuẩn, làngười trông coi phân hội ở kinh thành Tú Quốc của hội Đế Quốc Luyện LựcSĩ, chắc hắn ngươi là Luyện Lực Sĩ muốn đến đây để khảo hạch đó phảikhông?
Trên khuôn mặt nam nhân tự xưng là Lưu Chuẩn nở một nụ cười thân mật, giọng nói của hắn cũng nhẹ nhàng nho nhã.
- Đúng vậy.
Phó Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doa-lac/2045367/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.