Thật ra với kinh nghiệm và sự dày công tu dưỡng chuyên nghiệp cực caocủa một thiếu gia như hắn, hắn có thể làm việc này một cách nhẹ nhàng và lãng mạn, hoặc cực kỳ thành thạo gì đó, nhưng từ khi tới thế giới nàyvà chịu biết bao sự tra tấn trong chuyện này, giờ bỗng nhiên có được cơhội để phát tiết, hắn còn đầu óc đâu mà nghĩ nhiều như thế?
Tình hình lúc này cũng giống như người bị đói khát 3 ngày trên sa mạcvậy, thậm chí ngay cả nước tiểu của mình cũng có thể uống hết. Cũng vìđói khát quá lâu, nên Phó Thư Bảo gấp gáp như vậy cũng là chuyện rấtbình thường.
- Bảo ca, ngươi… làm gì vậy?
Đôi tayPhó Thư Bảo chẳng có nghệ thuật gì, thậm chí có thể nói là vụng về vàthô lỗ, nhưng cho dù chỉ là những vuốt ve vụng về chẳng có kỹ xảo, nhưng Độc Âm Nhi vẫn rơi vào trạng thái kích động rối loạn thần chí, khôngthể tự kiềm chế được. Cảm giác tê dại kì lạ đó giống như có vô số conkiến đang bò trên da nàng vậy, khó chịu vô cùng nhưng lại khao khátkhông thôi.
- Vuốt ve ngươi, như vậy cũng không được sao?
Tuy có đầu óc thiên tài, nhưng trong tình huống này, trí thông minh của Phó Thư Bảo cũng chỉ bằng một con trâu đực đang phát dục mà thôi.
Độc Âm Nhi: “….”
- Nhanh, mau đưa ta xem thứ mà ngươi đã luyện chế được đi.
Phó Thư Bảo thở hồng hộc, một cánh tay thò vào trong cổ áo của Độc ÂmNhi không ngừng hoạt động, tay còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doa-lac/2045310/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.