Chương trước
Chương sau
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một đoàn ngựa cường tráng bốn vó phi nhanh, cát bụi trên mặt đất cuộn khởi mù mịt tạo nên thanh thế làm lòng người kinh hãi.

Toàn bộ kỵ sĩ trên lưng ngựa đều quấn khăn đen, sau lưng vác đại khảm đao, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Tổng thể nhìn lại, nhân số đội kỵ binh này vượt quá 300, nếu như dựa theo tiêu chuẩn Hậu Thổ Thành mà xét, đội kỵ binh như vậy đã được coi là mã tặc nguy hiểm.

- Bọn họ muốn đi đâu?

Chi Ni Nhã có chút căng thẳng nói.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Bọn họ nhất định không kìm nổi lòng muốn xuất quan phát tài, vậy cũng tốt, ngày hôm nay trạm kiểm soát của chúng ta bắt đầu sử dụng, không thể nào không làm ăn, bọn họ đi kiếm tiền, chúng ta mở cửa làm ăn, truyền lệnh của ta, ngày hôm nay ta cao hứng giảm lộ phí cho bọn họ.

Thu lộ phí trên người mã tặc, không ngờ phát động ẩu đả, lúc này Phó Thư Bảo thốt lên ngữ khí kinh người, không khỏi khiến những người bên cạnh hắn cảm thấy trong lòng ớn lạnh...

Chiến sĩ đưa tin trực tiếp theo thông đạo kéo dài từ tường thành chạy tới Hạp Cốc Quan. Chu Uyển Nhi lấy ra một mảnh giấy, đọc rất có trình tự:

- Dựa theo mật báo mà Phương Tín truyền về, từ trang phục trên người đám cường đạo này, đoàn cường đạo này có tên là cường đạo Huyết Mã, nhân số từ 320 - 350, gã đội trưởng tên là Sa Lí Phi sở hữu lực lượng tu vi đạt đến cảnh giới Linh Lực tầng thứ ba, có người nói hắn chính là thông gia với Thành Vệ Quan Sa Bạch của Hậu Thổ Thành...

- Chỉ là một con cá nhỏ, lại có dũng khí xông vào lưới cá, dù sao chúng ta cũng phải dạy dỗ hắn một phen, chúng ta đi xem đi.

Phó Thư Bảo thả người, từ trên tường thành cao ba mươi thước men theo tường thành nhảy xuống phía dưới. Thân ảnh phiêu dật tới cực điểm, thấy vậy Chi Ni Nhã khẽ ngẩn người.

Lực nâng của lực lượng lực tràng đã đạt tới 48 cân, từ thân pháp hắn thể hiện, tuyệt đối nhảy xuống vô cùng đơn giản. Thứ hắn thiếu, vẻn vẹn chỉ là cánh lực lượng do năng lượng chuyển hóa thành mà thôi.

Phó Thư Bảo khẽ động, đám người Độc Âm Nhi đều phóng người lao về phía Hạp Cốc Quan. Cùng lúc đó, tiếng chuông cảnh báo treo tại Hạp Cốc Quan vang lên, tiếng chuông nặng nề phá tan màn đêm yên tĩnh. Trong Hắc Thạch Thành, vốn đã có đội quân hơn 500 người đang chuẩn bị an giấc ngủ sau khi nghe thấy tiếng chuông cảnh bảo liền hỏa tốc chạy ra, cầm đao mặc giáp, rầm rầm đứng trên hai bờ tường thành.

Đoàn cường đạo Huyết Mã trong nháy mắt chạy ra khỏi Hạp Cốc Quan, thấy cửa thành đóng chặt và chiến sĩ đông đảo đứng trên tường thành, đoàn cường đạo này dường như không để vào mắt. Sau khi giằng co một hồi, một con ngựa màu đen khỏe mạnh chạy ra khỏi đàn trực tiếp phóng tới phía dưới cửa thành.

- Các ngươi có ý gì?

Nam tử trên lưng ngựa khoảng chừng bốn mươi, bởi vì hắn dùng khăn đen che kín mặt cho nên không thấy rõ diện mạo hắn, nhưng dựa theo hình thể to lớn mà xét, hắn tuyệt đối là một người bưu hãn tới cực điểm.

- Vị đại ca này muốn đi đâu ah?

Phó Thư Bảo ôn hòa hỏi.

- Lão tử ra ngoài phóng hỏa giết người! Thế nào, còn phải thưa chuyện với các ngươi sao?

Nam tử trên lưng ngựa cả giận quát.

- Ha ha, thì ra ngươi ra ngoài phóng hỏa giết người, tốt, chúc ngươi làm ăn thịnh vượng, tài nguyên cuồn cuộn...

- Nhiều lời vô ích! Ta biết trạm kiểm soát này là tên Vương Tước phế vật kia dựng lên, biết điều mau mở cửa, chúng ta không ai làm khó ai.

- Ngươi đã biết trạm kiểm soát này do Định Thiên Vương Tước thiết lập, hẳn là đã biết hắn là đại nhân vật thay mặt cho triều đình Tú Quốc, nơi này là lãnh địa của hắn, hắn tuyệt đối có quyền thu lộ phí với bất cứ ai qua đây, cho nên...

Phó Thư Bảo cười ha hả nói:

- Muốn chúng ta mở cửa, trước hết hãy nộp lộ phí, ngày hôm nay các ngươi may mắn, trạm kiểm soát mới mở cửa, ta sẽ chiết khấu cho các ngươi, mỗi người chỉ phải nộp mười ngân tệ, nộp đi.

Lộ phí mười ngân tệ, ba trăm cường đạo Huyết Mã sẽ phải nộp ba nghìn ngân tệ. Số tiền như vậy trong mắt Phó Thư Bảo chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng trong mắt đám cường đạo Huyết Mã là tài phú liều mạng đoạt lấy, bọn họ lúc này đây ra ngoài còn phải dựa vào vận khí, gặp được dê béo mới có thể đoạt được ba nghìn ngân tệ, nhưng lộ phí xuất quan không ngờ đã là ba nghìn ngân tệ, như vậy còn để người ta sống hay không?

- Ngươi... Muốn chết!

Nam tử trên lưng ngựa phẫn nộ, vung chuôi đao trên vai. Thấy hắn khẽ động, đám kỵ binh còn lại đều hành động, thoáng chốc xoạt xoạt rút đao ra khỏi vỏ.

Duy chỉ có các chiến sĩ trên hai bờ tường thành không có bất cứ động tác gì, sắc mặt bọn họ không chút thay đổi nhìn đám mã tặc tiến nhập trạng thái lâm chiến.

- Ngươi chính là đội trưởng đoàn cường đạo Huyết Mã Sa Lí Phi?

Phó Thư Bảo thản nhiên hỏi.

- Đúng thì sao? Nếu đã biết danh tiếng của lão tử, ngươi còn không mau mở cửa thành?

Kỳ Thực Sa Lí Phi mặc dù phẫn nộ, nhưng tuyệt đối không bị lửa giận làm mờ mắt, thấy nhân số đối phương vượt xa bên mình, hơn nữa biểu hiện bình tĩnh khiến người ta khó có thể phỏng đoán, điều này làm trong lòng hắn vô cùng cảnh giác không dám tùy tiện khai chiến.

- Trong nhà ngươi có lão bà và hài tử phải không?

Sa Lí Phi khó hiểu hỏi:

- Thì sao?

- Nếu có? Ngươi nên suy nghĩ vì bọn họ, nếu như ngươi tùy tiện động thủ, đêm nay ngươi nhất định sẽ chết ở chỗ này, ai sẽ chăm sóc cho lão bà và và hài tử của ngươi?

Phó Thư Bảo cười nói tiếp:

- Chẳng qua, ngoại trừ nộp lộ phí ra, các người còn con đường khác có thể đi, đó chính là buông vũ khí, tới Hắc Thạch Thành tiến hành đăng ký, nhận chứng minh thần dân, chúng ta sẽ thuê các ngươi làm ruộng và khai thác quặng... Có thể nhận được tiền lương.

Sửng sốt hồi lâu, Sa Lí Phi đột nhiên phá lên cười:

- Nói nửa ngày, hóa ra là một kẻ ngu ngốc muốn lừa gạt lão tử, lão tử không muốn nhiều lời với các ngươi nữa, các huynh đệ vượt quan!

Ba trăm kỵ binh mã tặc ầm ầm xông tới. Đội mã tặc đi đầu trùng kích về phía cửa thành, đội mã tặc phía sau giương cung cài tên, trong nháy mắt vũ tiễn bắn lên tường thành.

Vù vù vù! Tiễn phá không mà đến.

Các chiến sĩ trải qua huấn luyện sớm đã có chuẩn bị, bộ binh giơ viên thuẫn trong tay lên chống tiễn. Nhưng lúc này, bọn họ vẫn chưa áp dụng bất cứ hành động tấn công nào, bọn họ đang chờ mệnh lệnh của các đại đội trưởng. Còn sáu đại đội trưởng chờ đợi mệnh lệnh một người, đó chính là mệnh lệnh từ Phó Thư Bảo.

- Chủ nhân, ta đi thu thập bọn họ, chẳng qua chỉ là một đám hề nhảy nhót mà thôi.

Tiểu Thanh nóng lòng nói, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy sát ý khiến người ta kinh hãi.

- Ngươi chính là vũ khí bí mật của chúng ta, phải lưu lại chờ đại địch nhân cường đại hơn, cho nên bây giờ để ta đích thân xuất thủ.

Phó Thư Bảo lấy ra Thiên Trúc Cung, cài tên lên dây cung.

Đối với đám mã tặc hai tay dính đầy máu, đặc biệt là gã đầu sỏ như Sa Lí Phi, hắn càng khó để chính mình phát sinh một tia nhân từ. Bắt kẻ cầm đầu, tự nhiên mục tiêu chính là tập trung vào Sa Lí Phi.

Là đội trưởng đoàn đạo tặc Huyết Mã, vừa là kẻ sở hữu lực lượng tu vi cường đại nhất, Sa Lí Phi nắm vị trí tối cao nhất trong đoàn mã tặc là điều không cần bàn cãi. Trong nháy mắt vọt tới trước cửa thành, đúng lúc này, hai chân đột nhiên đứng thẳng trên yên ngựa, toàn thân nhất thời dựng thẳng, bắn lên trên cao, nhanh như gió giật!

- Lão tử sẽ phế bỏ một đứa ngu ngốc như ngươi!

Phóng mình lên cao, từ trên cao nhìn xuống, Sa Lí Phi và Phó Thư Bảo có cùng tâm tư chính là giết người trước hết giết kẻ chủ sự, cho nên, một đao hắm chém xuống liền nhằm vào cổ Phó Thư Bảo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.