Chương trước
Chương sau
Tiếng cười và tiếng khóc đan xen lẫn nhau, còn có chút thanh âm không rõ ràng. Thanh âm như vậy phiêu đãng ra bên ngoài cửa sổ, để một số ít gia nô quét dọn ngoài sân rộng nghe thấy rất rõ, nhưng thần tình không chút biến đổi, bởi vì bọn họ đã quá quen thuộc.

Ngay khi thanh âm trở nên rõ ràng nhất, một gia nô bước nhanh tới trước cửa. Gia nô này đầu bốn mươi, vóc người thon gầy, nhãn thần sắc bén, bộ dạng cực kỳ tháo vát. Hắn gọi là Hồ Nguyên, biểu hiện là gia nô của Đồ Thổ nhưng kỳ thực chính là phó đoàn trưởng đoàn cường đạo Thiên Sư, cũng chính là người trực tiếp chấp hành mệnh lệnh Đồ Thổ phân phó.

Nếu như ngày thường nghe thấy thanh âm như vậy, Hồ Nguyên nhất định thối lui tới phòng khách ngồi uống trà, sau đó chờ đợi Đồ Thổ làm xong chuyện sẽ tìm tới hắn nói chuyện, nhưng lúc này đây hắn có vẻ rất sốt ruột, nghe được thanh âm như vậy, biết rõ Đồ Thổ đang làm gì, nhưng hắn không dừng lại mà vội vàng chạy tới.

- Lão tử cho ngươi khóc! Lão tử cho ngươi khóc...

- Ô ô ô... ô ô ô...

Đi đến trước cửa sổ, thanh âm như vậy nhất thời truyền vào tai, Hồ Nguyên không nhịn được lắc đầu, hắn trầm mặc hồi lâu sau đó cắt ngang nói:

- Thành Chủ, ta mang tới tin tức quan trọng.

- Ách? Hồ Nguyên à? Chờ chút, ta tới ngay...

Trong phòng truyền tới thanh âm Đồ Thổ đang gấp gáp làm việc có vẻ có chút lực bất tòng tâm.

Khóe miệng Hồ Nguyên khẽ nhếch lên tia cười khổ, tại Hậu Thổ Thành, người có thể khiến hắn thấp hèn đứng trước cửa sổ cũng chỉ có Đồ Thổ mà thôi. Gió thổi qua rèm cửa, tình cảnh hỗn loạn trong phòng nhất thời lộ rõ, thân hình Đồ Thổ cao lớn khỏe mạnh đang đè trên người thiếu nữ kia, từng cái từng cái nhô lên nhấp xuống khiến thiếu nữ kia thống khổ đồng thời tìm sung sướng thuộc về chính hắn.

Chẳng qua, ngay khi Hồ Nguyên trông thấy tràng cảnh như vậy, trong cổ họng Đồ Thổ nhất thời truyền tới tiếng kêu rên rỉ thở dốc nặng nhọc, thân thể run run vài cái, sau cùng giống như chó chết nằm trên người thiếu nữ kia.

- Xem ra cho dù thân thể làm bằng sắt thép cũng không thể lăn qua lăn lại như vậy được, nếu như không phải sở hữu lực lượng tu vi cường hãn, e rằng hắn sớm đã trở thành phế nhân.

Trong lòng Hồ Nguyên cảm thán một tiếng, thu hồi tầm mắt.

Sau một hồi, Đồ Thổ mặc y phục chỉnh tề đi ra, hỏi:

- Hồ Nguyên, chuyện gì khiến ngươi cấp bách như vậy?

- Đội trưởng đoàn đạo tặc Huyết Mã Sa Lí Phi đã chết.

Hồ Nguyên giật mình hét lên:

- Cái gì?

Đồ Thổ nhất thời sững sờ tại chỗ.

- Ta vốn không tin, nhưng thi thể hắn đang treo trên trạm kiểm soát tại Hạp Cốc Quan, không thể là giả.

- Ai giết?

- Còn có thể là ai?

Hồ Nguyên nói:

- Dựa theo lời mã tặc trốn thoát trở về báo lại, chính là một gã thiếu niên lúc đó không chính diện xuất thủ, mà sử dụng một tiễn bắn chết Sa Lí Phi.

- Một tiễn bắn chết Sa Lí Phi?

Trong lòng Đồ Thổ dâng lên một tia hàn ý.

- Người của chúng ta cải trang làm bách tính từ Hạp Cốc Quan trở về báo cáo, Thành Chủ xem đi.

Hồ Nguyên từ trong túi lấy ra một mảnh giấy trắng gấp ngay ngắn đưa tới trước mặt Đồ Thổ.

Đồ Thổ mở ra, đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy trên giấy viết: Để kinh tế nơi đây phồn vinh, cần phải nghiêm túc chấp hành kỷ cương, ngay khi bản công văn này tuyên bố, các lộ cường đạo xuất quan phải nộp thuế, kẻ nào không nộp giết không tha, người thông qua điều tra lĩnh chứng minh thần dân có thể xuất nhập trạm kiểm soát không cần nộp thuế...

Chứng minh thần dân? Vật gì vậy?

Đồ Thổ nửa ngày vẫn không hồi phục lại tinh thần.

o0o

- Tại sao Tam ca còn ở nơi này làm sai vặt?

- Ta không làm sai vặt già trẻ nhà ta ăn bằng gì? Đầu năm nay, ngay cả làm sai vặt còn khó khăn, ài...

Mặt trời bắt đầu treo trên trời đông. Hai hán tử khổ cực không hẹn mà gặp nhau tại nơi hẻo lánh ở Hậu Thổ Thành, bắt đầu trò chuyện.

- Ngươi không biết sao?

- Biết cái gì? Ta chỉ biết trong nhà ta sắp hết gạo ăn thôi.

Nam tử gọi là tam ca thở dài một hơi, trên khuôn mặt ngăm đen tràn ngập vẻ chua xót và bất đắc dĩ.

- Ài, ngươi chỉ biết làm sai vặt, chẳng quan tâm tới chuyện bên ngoài, ngươi còn không biết, Định Thiên Vương Tước đã tới Hậu Thổ Thành chúng ta, còn có một Phó Cương Vương gọi là Phó Thư Bảo gì đó.

- Vương tước gì đó có liên quan gì tới ta?

- Đương nhiên có liên quan, bây giờ Định Thiên Vương Tước kia mở trạm kiểm soát tại Hạp Cốc Quan, thu lộ phí đối với cường đạo qua đường, những dân chúng bình thường như chúng ta chỉ cần đăng ký chứng minh thần dân, không những nhận được công việc có lương bổng, còn có thể nhận phần thưởng.

- Công việc? Phần thưởng?

- Ta đã lĩnh rồi, nhìn này, hai cân thịt heo, một cây cải trắng đủ để cả nhà ta ăn no.

Hán tử kia vừa nói vừa giơ miếng thịt heo và cải trắng trong tay hắn, trên khuôn mặt chất phác toát lên vẻ tươi cười giản dị.

- Mấy thứ này đều là lấy không sao?

- Đương nhiên, ta không chỉ nhận được số phần thưởng này, còn nhận được công việc tại nông trường, ngày mai ta sẽ bắt đầu làm việc, một tháng 30 ngân tệ.

- Nông trường gì mà lương cao vậy? Ta một năm còn không làm được nhiều như vậy!

- Đương nhiên là nông trường của Phó Thư Bảo, ta nghe nói vị thiếu gia trẻ tuổi kia cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền, khà khà...

- Ta có thể đi không?

- Đương nhiên có thể, đăng ký danh sách nhận chứng minh thần dân là có thể lĩnh thưởng và nhận được công việc, tới đó còn nhận được khen thưởng nồng hậu, vị đại nhân được gọi là Phó Thư Bảo kia còn thiết lập khen thưởng hạng nhất, tiền thưởng 10 ngân tệ, hơn nữa được ngao du một ngày tại Hạp Cốc Quan, ăn uống đầy đủ.

- Ta... Ta bây giờ phải đi.

Hai hán tử khổ cực kia mỗi người đi một ngả, một người mang thịt heo và cải trắng về nhà khoe với lão bà, một người ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía Hạp Cốc Quan.

Chuyện như vậy giống như gió xuân thổi qua Hậu Thổ Thành tràn đầy tội ác và bạo lực, nơi gió xuân đi qua cỏ xanh nảy mầm, cây cối nở hoa.

Cứ như vậy, Hạp Cốc Quan trở nên vô cùng náo nhiệt.

Nhìn đoàn người đông nghịt xếp thành hàng trải dài từ sườn núi tới cửa thành Hắc Thạch Thành, trên mặt Phó Thư Bảo toát lên dáng tươi cười khiến người khác vui vẻ.

- Sáng sớm ngươi cười, cẩn thận khuôn mặt bị chuột rút.

Độc Âm Nhi trêu chọc nói. Nàng sao có thể không bị dáng vẻ tươi cười kia mê hoặc?

- Đây mới là ngày đầu tiên, có nhiều người đến nhận chứng minh thần dân như vậy, ta không vui mừng sao được?

Phó Thư Bảo vừa cười vừa nói.

- Ta dám khẳng định trong những người này có cường đạo giả mạo làm dân chúng lừa gạt chúng ta.

Độc Âm Nhi có chút lo lắng nói:

- Nói như vậy, không phải sau này chúng ta sẽ rất khó quản lý hay sao?

- Điều này có gì khó? Chế định một bộ quy định thông hành, nếu như ai đó dám cả gan quấy rối, rất đơn giản, ta muốn hắn phải dở khóc dở cười.

- Ngươi nha, mỗi lần ngươi nói như vậy, ta lại cảm thấy lo lắng cho ngươi.

Độc Âm Nhi yếu ớt nói. Nàng lo lắng, Phó Thư Bảo tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển lâu ngày, lực lượng tu vi càng ngày càng cao, cỗ tà khí sẽ càng ngày càng nặng. Thật không biết, sau khi lực lượng tu vi của hắn đạt tới đỉnh phong sẽ gặp phải biến hóa như thế nào.

- Chúng ta đi xem có việc gì cần hỗ trợ không? Bốn nữ bộc ngốc nghếch phụ trách việc đăng ký, ta sợ các nàng có điều sơ suất.

Trong lòng Phó Thư Bảo kỳ thực cũng lo lắng, chỉ là hắn thủy chung tin tưởng thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, ngoài ra, hắn cũng không muốn đàm luận quá nhiều về chuyện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.