Chương trước
Chương sau
Xà Nha tiễn bắn trúng mục tiêu vừa rồi không xuyên thấu trái tim thích khách, đây chính là nguyên nhân khiến hắn không chết ngay lập tức. Chỉ có điều, Xà Nha tiễn vẫn cắm trong ngực hắn để lại lỗ thủng cỡ bằng đầu quyền, máu tươi không ngừng phun ra, thương thế như vậy, ngay cả thần tiên cũng khó cứu chữa.

- Ngươi... Cây cung...

Thanh âm thích khách phi thường khàn khàn và suy yếu, sinh mệnh tùy thời có thể mất đi.

- Cung tổ hợp Lực Luyện Khí so với cung Lực Luyện Khí cường đại hơn nhiều lắm.

Phó Thư Bảo thản nhiên nói.

- Nếu như... Ta có cây cung này trên tay, ngươi đêm nay người chết chính là ngươi...

Phó Thư Bảo gật đầu:

- Quả thực, cây cung như vậy do ngươi sử dụng, một tiễn ngươi vừa rồi bắn trúng ta khẳng định có thể xuyên thấu nhuyễn giáp da rắn của ta, ta cũng đã sớm bị chết.

- Khụ khụ... Tuy rằng là như vậy, nhưng các ngươi đêm nay cũng không ai có thể sống sót... Tự thu xếp cho tốt đi...

Thanh âm gã thích khách đột nhiên ngừng lại. Xuất phát từ cái nhìn kính nể đối với Thiên Trúc Cung trong tay Phó Thư Bảo, trước khi chết hắn còn khuyên nhủ đầy thiện ý.

Sửng sờ nhìn sinh mệnh gã thích khách vĩnh biệt trần thế, sau hồi lâu Phó Thư Bảo mới thản nhiên nói:

- Có thể giết ngươi, ta có thể khiến người của Đồ Thổ có đi không có về, ngoài ra, chủ tử của ngươi dường như đã chọc giận ta, hắn rất nhanh sẽ xuống cùng ngươi thôi.

Lúc này Phó Thư Bảo nhặt cung Lực Luyện Khí và bao đựng tiễn lên, hắn lại tiếp tục lục soát trên thi thể thích khách một chút. Hắn liền chiếm được một chiếc lệnh bài hắc sắc khắc hình một con chim ưng.

- Đây là biểu tượng thân phận của hắn? Trở về để Phương Tín điều tra một chút, xem hắn có đồng bọn hay không, nếu có cần phải xuất thủ trước chiếm lợi thế, thích khách như vậy thực sự khiến ta đau đầu mà.

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ, cầm lấy lệnh bài và cung Lực Luyện Khí đoạt được, xoay người bay trở về Hắc Thạch Thành.

Đúng lúc này, tiếng bước chân ầm ầm đột nhiên từ Hậu Thổ Thành truyền đến.

Dưới bầu trời đêm, một mảnh thổ địa bị chiến mã giẫm đạp, cát bụi bay đầy trời!

Địch nhân bắt đầu tổng tiến công nhằm vào Hạp Cốc Quan.

Từ thời điểm bắt đầu, đầu tiên chính là thích khách bình thường tấn công mang tính chất thử nghiệm, ngay sau đó tấn công nông trường và thích khách tinh nhuệ ám sát, lúc này mới là tổng tiến công. Dựa theo trình tự như vậy xem xét, người chỉ huy tất cả việc này hẳn rất có đầu óc.

Trở lại tường thành Hắc Thạch Thành, nhìn đoàn mã tặc cưỡi ngựa chạy như bay lao tới, Phó Thư Bảo khẽ nhíu mày. Từ quy mô bắt đầu mà xem xét, cánh quân chủ lực của địch nhân tổng tiến công tổng cộng hơn ba nghìn người! Nếu như cộng thêm cánh quân tấn công nông trường và công trường, đối phương xuất động quân lực không dưới năm nghìn.

Đội quân nữ thị vệ hồng giáp do Chi Ni Nhã chỉ huy và chiến đội giác đấu của Chu Di Mộng cũng leo lên tường thành Hắc Thạch Thành. Sức chiến đấu của chiến đội giác đấu phi thường cường hãn, nhưng cũng chỉ có một trăm người mà thôi. Trong đội quân nữ thị vệ hồng giáp có vài cao thủ, nhưng phần lớn đều là Lực Sĩ sức chiến đấu bình thường, thực lực không đồng đều. Đội quân hai trăm người như vậy đối kháng với quân đội ba nghìn người của đối phương, kết quả thực không khó dự đoán.

Chẳng qua, Đồ Thổ tính toán lại quên mất một điểm, đó chính là bên cạnh Phó Thư Bảo còn có một nữ nô Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực là Tiểu Thanh.

- Chủ nhân, để ta diệt trừ bọn họ.

Tiểu Thanh nhàn nhạt nói. Với thực lực một người tiêu diệt đội kỵ binh ba nghìn người, chỉ có Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như nàng mới có lòng tin như vậy.

Phó Thư Bảo lại lắc đầu:

- Đừng vội xuất thủ, các ngươi không phát giác ra, đội kỵ binh tổng tiến công chúng ta đêm nay tinh ranh hơn đoàn mã tặc kia hay sao?

Chu Di Mộng nói:

- Quả thực, những kỵ binh này bất luận là ngựa, vũ khí hay giáp trụ so với đoàn đạo tặc Huyết Mã trước kia đều hoàn mỹ hơn rất nhiều, ngoài ra, bọn họ hành động rõ ràng rất bài bản, không giống như đoàn đạo tặc thông thường.

- Khẳng định chính là đoàn đạo tặc Thiên Sư do Đồ Thổ thống lĩnh, chẳng qua theo ta nghĩ, còn có thành vệ quân Hậu Thổ Thành.

Phó Thư Bảo nói.

- Thành vệ quân? Ghê tởm! Lá gan bọn chúng thật không nhỏ, dùng quân mã Tú Quốc đối phó với Phong Cương Vương Tú Quốc! Tình huống như vậy nếu như phát sinh tại Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta, tất cả phong thần và thủ lĩnh sẽ cùng liên thủ thảo phạt hắn!

Chi Ni Nhã thở mạnh nói.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Nơi này là Tú Quốc, không phải Thánh Đóa Lan Quốc.

Dừng lại một chút, hắn lấy cung Lực Luyện Khí và bao đựng tiễn đoạt được trong tay thích khách tài nghệ cực cao kia đưa cho Chi Ni Nhã nói:

- Đây là chiến lợi phẩm ta vừa đoạt được, tuy kém Thiên Trúc Cung của ta, nhưng cũng là cung Lực Luyện Khí cực tốt, rất thích hợp với nàng.

Trong lòng Chi Ni Nhã tràn ngập vui sướng nhận lấy, liền rút ra một mũi tiễn cài lên dây cung nhằm về phía đoàn kỵ binh lao tới, thế nhưng, mạnh mẽ kéo cung chỉ có thể kéo được nửa dây cung, căn bản không đủ lực phóng tiễn. Nàng nhất thời có chút cảm thán nói:

- Lực lượng tu vi của ta còn chưa đủ ah!

Tu vi của Chi Ni Nhã đạt tới cảnh giới Tinh Thần Lực tầng thứ ba, dựa vào lực lượng tu vi như vậy không kéo nổi cung Lực Luyện Khí kia, từ đó có thể khẳng định lực lượng tu vi của gã thích khách kia đã đạt tới Linh Lực thậm chí Vĩnh Hằng Lực. Hồi tưởng tình hình lúc đó, Phó Thư Bảo thực sự có chút kinh hãi. Hắn thoải mái nói:

- Lực lượng tu vi rất nhanh sẽ đột phá bình cảnh bây giờ, sau khi tiến nhập Linh Lực, nàng hẳn là có thể kéo cung, bây giờ hãy cất cung đi.

Chi Ni Nhã nhu thuận gật đầu, thu hồi cung Lực Luyện Khí và bao đựng tiễn.

Ba nghìn kỵ binh trong nháy mắt chạy tới gần, cách Hạp Cốc Quan chỉ gần nghìn thước.

Đúng lúc này, Phó Thư Bảo mạnh mẽ giương Thiên Trúc Cung, nhắm vào đầu một con kỵ mã bắn qua một tiễn.

Vù! Xà Nha tiễn trắng như tuyết mang theo hỏa quang, trong nháy mắt cắt ngang trời đêm, tinh chuẩn mà hung hãn không gì sánh được bắn tới trước ngực một gã kỵ binh. Gã kỵ binh kia nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, mềm nhũn vô lực từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Càng kinh khủng hơn chính là, Xà Nha tiễn sau khi bắt chết mục tiêu vẫn không dừng lại, mà mang theo lực xuyên thấu cực lớn tiếp tục phi hành!

Phốc xuy, phốc xuy, phốc xuy! Sau khi liên tiếp xuyên thủng thân thể ba kỵ binh, tiễn mới mất đi lực đạo xuyên thấu, rơi xuống mặt đất. Nhưng trước khi tiễn rơi xuống mặt đất, bốn kỵ binh mặc giáp trụ đã mất đi sinh mạng, từ trên lưng ngựa ngã xuống. Thi thể bọn họ bị móng ngựa ầm ầm đạp qua, trong nháy mắt huyết nhục lẫn lỗn.

Một tiễn bắn chết bốn kỵ binh trang bị hoàn mỹ, trên chiến trường tuyệt đối là cảnh tượng hiếm thấy. Một tiễn Phó Thư Bảo bắn ra nhất thời khiến đoàn kỵ bị xuất hiện dấu hiệu hoảng loạn. Chỉ có điều, tướng chỉ huy lập tức quát lớn khiến dấu hiệu hoảng loạn trong quân rất nhanh biến mất. Đội kỵ binh đi đầu dựng thẳng viên thuẫn trên tay, đề phòng mũi tiễn quỷ dị tùy thời có thể xuất hiện lần nữa.

Lúc này, đội ngũ kỵ binh vọt tới chỉ còn cách khoảng trăm thước.

- Thật nực cười, dùng loại viên thuẫn thô sơ muốn ngăn cản Thiên Trúc Cung của ta sao?

Trên khóe miệng Phó Thư Bảo nhất thời nhếch lên tia tiếu ý tàn nhẫn, ngay lập tức lại giương cung cài tên.[/CHARGE]

Vù! Xà Nha tiễn sắc bén không gì sánh được chợt lóe trên bầu trời, xuất hiện trước mặt đội ngũ kỵ binh. Gã kỵ binh đi đầu còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt giống như lưu tinh xẹt qua màn đêm, lúc này hắn đột nhiên nhận thấy viên thuẫn trước người lay động, tiếp đến trước ngực truyền tới cơn đau kịch liệt, ngay lập tức, thân thể hắn vô lực từ lưng ngựa ngã xuống dưới đất.

Hai gã kỵ binh khác cũng chung số phận với hắn, sau khi Xà Nha tiễn xuyên thấu thân thể hắn vẫn không dừng lại, mà tiếp tục xuyên thấu thân thể hai gã kỵ binh khách mới rơi xuống đất.

Phó Thư Bảo đứng trên tường thành không hề dừng lại, sau khi bắn ra hai tiễn giết chết bảy kỵ binh, cổ sát khí trong lòng hắn vẫn không được thỏa mãn, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Sát ý trong lòng chấn động, Thiên Trúc Cung trong tay hắn liên tục phóng tiễn, mười chín tiễn trong nháy mắt bắn ra. Đội kỵ binh trùng kích tới ít nhất đã gã xuống sáu mươi cổ thi thể.

Nhìn Phó Thư Bảo liên tục bắn chết kỵ binh, hơn nữa biểu tình lạnh lùng tới cực điểm, Chi Ni Nhã lo lắng không thôi, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh nàng cũng hiểu được Phó Thư Bảo cần phải tàn nhẫn. Bằng không, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình.

Đối với gã chỉ huy quân đội tổng tiến quân Hạp Cốc Quan mà nói, đội quân còn chưa vọt tới Hạp Cốc Quan đã mất đi sáu mươi chiến sĩ, trong lòng hắn ngoại trừ cảm giác giận dữ còn có sợ hãi!

Đội kỵ binh hơn ba nghìn người không chỉ có lực lượng tinh nhuệ các lộ đạo tắc điều động ra, còn có một phần ba là chiến sĩ tinh nhuệ trong thành vệ quân Hậu Thổ Thành đã được điều động. Mỗi người đều sở hữu thân thủ không tầm thường, thế nhưng, tiểu tử trên tường thành không ngờ khai cung, trong khoảnh khắc bắn chết sau mươi người, chuyện như vậy, làm sao không khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi?

Tướng chỉ huy đoàn kỵ binh ba nghìn người chính là thủ hạ đắc lực nhất của Đồ Thổ, phó đoàn trưởng đoàn đạo tặc Thiên Sư Hồ Nguyên. Ngay tiễn đầu tiên cướp đi sinh mệnh bốn huynh đệ hắn, hắn đã bắt đầu để ý tới số lượng tiễn bắn tới, tổng cộng mười chín tiễn. Trong quá trình này, hắn từ vị trí đầu đoàn liền rớt sang bên cánh, nguyên nhân phi thường đơn giản, bởi vì tiễn kinh khủng như vậy, ngay cả hắn tuyệt đối không dám nắm chắc cơ hội chống đỡ!

- Mẹ kiếp, tên binh lính lẫn vào Hạp Cốc Quan thu thập tin tình báo ăn rắm sao? Đối phương sở hữu tiễn thủ lợi hại như vậy mà khônng hề truyền về tin tình báo tương quan! Chờ tới khi chuyện tình đêm nay kết thúc, lão tử sẽ lột da rút gân nhà ngươi!

Vừa thúc ngựa phi nhanh trực tiếp chạy tới Hạp Cốc Quan, trong lòng Hồ Nguyên lại oán hận mắng người.

Là thủ hạ đắc lực nhất của Đồ Thổ, lại là phó đoàn trưởng đoàn đạo tặc Thiên Sư, Đồ Thổ giao nhiệm vụ tổng tiến công Hạp Cốc Quan cho Hồ Nguyên, không chỉ có tín nhiệm đối với hắn, còn tin tưởng năng lực của hắn.Là Luyện Lực Sĩ sở hữu lực lượng tu vi cảnh giới Linh Lực tầng thứ ba, Hồ Nguyên kỳ thực không chỉ có sức chiến đấu cường hãn, tính cách của hắn cũng phi thường cẩn thận và lanh lợi, điểm ấy, đã thể hiện rõ từ việc hắn chuyển đổi vị trí.

- Hồ Nguyên a, hành động đêm nay chỉ được phép thành công không được phép thất bại, không bỏ sót một người tại Hạp Cốc Quan.

Đây là lời sau cùng Đồ Thổ dặn dò, Hồ Nguyên thủy chung vẫn ghi nhớ trong lòng. Tiễn thủ thần bí kia tuy bắn chết sáu mươi người của hắn, nhưng chỉ là số lượng nhỏ mà thôi, một khi phe mình vọt tới dưới chân thành, đó chính là thời gian báo thù cho huynh đệ đã chết!

Chẳng qua, Hồ Nguyên lại không biết rằng, Phó Thư Bảo chỉ có hai mươi Xà Nha tiễn, cho nên hắn đã lưu lại một tiễn sau cùng chính là để nhắm bắn tướng chỉ huy!

Muốn tìm ra tướng chỉ huy trong hoàn cảnh thiên mã phi nhanh như bay không phải chuyện tình dễ dàng, thế nhưng, ngay khi Phó Thư Bảo bắn liên tiếp mười chín tiễn, hắn đã tập trung mục tiêu đến một gã đang đi đầu chuyển sang bên cánh.

Thời điểm kỵ binh xung phong có kỷ luật rất nghiêm ngặt, không thể tùy tiện đổi phương hướng, bằng không sẽ khiến chiến mã hoảng loạn, cho nên, kỵ binh bình thường không có quyền thay đổi vị trí di động từ vị trí đứng đầu chuyển sang bên cánh, tiếp đến còn xuất hiện tình huống hắn vung tay hô lớn. Dựa theo những tình huống này, khẳng định thân phân của hắn chính là tướng chỉ huy.

- Chủ nhân, không thể đợi được nữa, nếu như để đoàn kỵ binh này áp sát Hắc Thạch Thành, ta cũng vô pháp thi triển quyền cước.

Tiểu Thanh lo lắng nói.

- Ta bắn ra một tiễn sau cùng thì ngươi sẽ động thủ.

Phó Thư Bảo lại giương Thiên Trúc Cung lên lần nữa, mũi tiễn sau cùng này trực tiếp nhắm về phía kỵ binh mặc giáp trụ hắc sắc bên phía cánh phải.

Kỵ binh mặc giáp trụ hắc sắc kia chính là Hồ Nguyên.

Lúc này đoàn kỵ binh đã vọt tới sườn núi cạnh Hắc Thạch Thành.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Hồ Nguyên rốt cuộc thấy thiếu niên cầm cung dưới cây đuốc chiếu sáng, nhằm về phía chính mình!

Tâm tư Hồ Nguyên trầm xuống:

- Lẽ nào hắn phát hiện thân phận của ta?

Vù! Âm thanh tiễn phá không vang lên.

Trong hoàn cảnh thiên mã chạy như bay, âm hưởng tiễn phá không đã bị tiếng móng ngựa che nấp, thế nhưng, Hồ Nguyên đã nắm bắt được đạo âm thanh quỷ dị này. Ngay khi đó, hắn vô ý nâng viên thuẫn lên, truyền lực lượng vào mặt thuẫn.

Rắc rắc! Lúc Hồ Nguyên chuẩn bị lướt ngang tránh tiễn, trên viên thuẫn bỗng nhiên rung động, tiếp đến một cổ lực đạo cường đại không gì sánh được từ trên thuẫn truyền tới, trong nháy mắt, nửa cánh tay hắn trở nên tê dại!

- Không gì hơn cái này...

Trong lòng Hồ Nguyên thầm than một tiếng. Nhưng lúc hắn thầm than, hắn bất chợt phát hiện một cổ dịch thể hồng sắc từ ngực hắn bắn ra, mạnh mẽ cúi đầu, mới phát hiện trên viên thuẫn xuất hiện một lỗ thủng cỡ bằng nắm tay, trên ngực hắn cũng xuất hiện một lỗ thủng giống vậy!

Bịch, thân thể Hồ Nguyên từ trên lưng ngựa ngã xuống. Sau một khắc không thể hô hấp, hắn không cũng không thể tin nổi loại chuyện này phát sinh trên người hắn, chân chính chết không nhắm mắt.

Mũi tiễn sau cùng Phó Thư Bảo bắn ra, Tiểu Thanh đột nhiên từ trên tường thành nhảy xuống. Đôi cánh lực lượng thật lớn bất chợt hiện trên lưng nàng, vỗ vỗ một cái, hai luồng gió mạnh nhất thời từ trên sườn núi thổi xuống, nơi gió thổi qua cát bụi mù mịt, giống như vạn mã phi nhanh!

- Đó là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực!

Một tiếng thét kinh hãi đột nhiên từ trong đội kỵ binh truyền ra. trong nháy mắt, sau khi Hồ Nguyên bị bắn chết khiến đội kỵ mã hoảng loạn, tiếp đến Tiểu Thanh lại khiến đội kỵ mã hoảng loạn thêm lần nữa. Một số kỵ binh nhát gan liền quay đầu ngựa bỏ trốn.

- Muốn chạy? Đi chết đi!

Từ trên cao nhìn xuống, không để ý tiễn phóng đến, thân hình Tiểu Thanh hóa thành đạo lưu quang hồng nhạt, trong nháy mắt cắt ngang trung tâm đội kỵ binh.

Một quyền ầm ầm đánh xuống, hơn mười chiến mã và kỵ binh trên lưng ngựa nhất thời hóa thành một mảnh than cốc.

Lôi Hỏa Quyền!

Cũng chỉ có Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Tiểu Thanh mới có thể phát huy nguyên tố hỏa kinh khủng như vậy!

- Thiếu gia, để ta và người của ta tham chiến.

Tình cảnh phía dưới lúc này đã kích thích tâm huyết Chu Di Mộng.

- Ở đây, giao cho Tiểu Thanh một mình ứng phó, ngươi dẫn người tới công trường trợ giúp đi.

Phó Thư Bảo nói. Một người đối phó với ba nghìn kỵ binh, đổi lại là người khác thì cố nhiên là người điên nói nhảm, nhưng đối với Tiểu Thanh mà nói, đây lại là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Ta và người của ta đi đâu?

Chi Ni Nhã sốt ruột nói. Tất cả các đội quân trăm người khác đều có nhiệm vụ, duy chỉ đội nữ thị vệ hồng giáp do nàng chỉ huy vẫn chưa có nhiệm vụ, điều này khiến nàng cảm thấy áy náy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.