Một đêm Phó Thư Bảo chỉ ngủ bốn tiếng. Sáng sớm ngày hôm sau,khi trời còn chưa sáng, hắn đã rời khỏi giường. Hồ Nguyệt Thiền bên cạnh vẫn còn ngủ say. Đêm qua nàng đã phòng bị tên sắc lang cả đêm, mãi chođến khi Phó Thư Bảo ngủ rồi nàng mới nhắm mắt ngủ một chút, hiển nhiênbây giờ vẫn còn đang trong giấc mộng.
- Thật là, phòng bị ta như vậy à? Chính ngươi mới mở chân ra rồi bắt ta làm ấy. Ta cũng không thể làm gì mà...
Cười khổ một tiếng, Phó Thư Bảo liền đi ra khỏi lều trại. Chuyện bảnthân mang độc tố thần bí, hắn không thể nào chính miệng giải thích vớiHồ Nguyệt Thiền được. Nàng đã muốn phòng bị thì cứ để cho nàng ấy phòngbị đi.
Vén rèm căn lều lên, trong rừng cây vẫn là cảnh tượngđen nhánh. Mặc dù đường chân trời phía đông đã có một tia sáng nhưng ánh sáng của nó vẫn không đủ chiếu sáng nơi này. Đống lửa đã tắt, gió sương ướt át thổi qua đây lạnh như băng. Đây chính là thời điểm linh khítrong thiên địa dư thừa nhất trong ngày nên Phó Thư Bảo sẽ không bỏ phí.
Hơn năm mươi thước phía đối diện, đám người Tú Chi cũng đã dời giường.Mấy kỵ binh đang dỡ lều trại. Thỉnh thoảng lại có tiếng ngựa hí truyềnđến. Mặc dù bị gió thổi tán bớt âm thanh nhưng khoảng cách quá gần nêncũng nghe thấy được âm thanh loáng thoáng không vang dội.
-Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Hiển nhiên là có chuyện quan trọngtrong người. Đáng tiếc quá. Vì muốn qua trạm kiểm soát của Anh ThạchThành, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doa-lac/2045114/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.