Chương trước
Chương sau
Thần thú Thải Vân Báo khống chế đàn Thải Vân Báo chừng mười con nhưng chiến sĩ bộ lạc đối phương cộng với linh thú tọa kỵ lại tới hai trăm đơn vị chiến đấu. Phe nó khẳng định là không cách nào thắng được. Nhưng Nam Vô Thiên muốn đạt được mục đích cũng sẽ phải trả giá lớn một phen!

Tiếng chiến đấu khiến Hồ Nguyệt Thiền lo lắng hẳn nhưng vẫn đi sát theo Phó Thư Bảo, cũng không lên tiếng nói nữa, tránh để tiếng nói bị chiến sĩ bộ lạc và thần thú Thải Vân Báo nghe thấy.

Phó Thư Bảo lại nằm xuống mặt đất, áp lỗ tai vào một khối đá ẩm ướt. Kết quả cũng giống như lần trước, hắn vận dụng Luyện Vĩnh Hằng Lực truyền vào mặt đất, bắt một tia linh năng kim Nguyên Tố kia. Kia linh năng kim Nguyên Tố nọ giống như một con lươn, chạy về một hướng. Lần này hắn lại càng xác định vị trí Kim Ti Hồ Lô.

Đứng dậy từ mặt đất, Phó Thư Bảo im lặng đứng thẳng, dường như đang chờ đợi điều gì.

- Hắn đang đợi gì chứ? lúc này lại đứng không nhúc nhích, thật sự khiến người ta lo chết đi được. Chẳng lẽ hắn không cách nào xác định được vị trí của Kim Ti Hồ Lô sao?

Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền đầy lo lắng và nghi hoặc nhưng cũng không dám cất tiếng nói.

Đột nhiên tiếng kêu thảm truyền tới.

- Có người tập kích!

- Á... Là ả...

Vốn trận chiến đã hỗn loạn không chịu nổi đột nhiên lại càng trở nên hỗn loạn hơn. Lúc này Tiểu Thanh ra tay rồi. Người la lên "là ả" vừa rồi hiển nhiên là một người của Bán Thú Nhân Tộc đã từng thấy Tiểu Thanh.

- Chúng ta đi!

Phó Thư Bảo đột nhiên kéo Hồ Nguyệt Thiền, vọt tới một bên trận chiến như tên bắn.

Trường lực lượng di động bảy mươi tư cân, đạp cỏ mà đi, thậm chí đạp sóng mà đi cũng không phải là chuyện chơi. Bị Phó Thư Bảo lôi đi, Hồ Nguyệt Thiền chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên vọt lên, bước qua một cự ly rất dài mới lại chạm mặt đất. Nhưng lập tức nàng lại bị lôi khỏi mặt đất, giống như một cơn gió nhẹ vọt vào bên trong sương mù dày đặc. Gió thổi ù ù bên tai, cảm giác giống hệt như đang bay vậy!

Thật ra chưa có bí kíp tu luyện Cánh lực lượng thì Phó Thư Bảo tạm thời còn chưa thể phi hành. Nếu có bí kíp, nhìn hai lần, thí nghiệm một chút, lúc này sẽ không phải chạy như gió nữa mà là phi hành thực sự!

Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng dù là để ở nơi nào cũng là một tồn tại khủng bố. Hiện tại Phó Thư Bảo dù muốn tòng quân, cho dù không có quan hệ với nữ hoàng Tú Ngọc, hắn nhất định cũng sẽ trở thành quân đoàn trưởng thống lĩnh một quân đoàn.

Trong nháy mắt đã vượt qua một cự ly dài.

- Muốn thừa dịp hỗn loạn chiếm lợi sao? Lão tử sớm biết các ngươi không phải là người tốt rồi!

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng quát mắng, sau đó một luồng gió ập tới, trong nháy mắt đã đến sau lưng Phó Thư Bảo.

- Dị Tưởng Thiên Khai!

Phó Thư Bảo chẳng thèm quay đầu, trường lực lượng đột nhiên tăng tới độ cao chưa từng có. Cơ thể hắn và Hồ Nguyệt Thiền nhất thời được bao phủ bởi một tầng ngăn như vỏ trứng trong suốt, mắt thường không thể nhìn thấy nhưng lại tồn tại thật. Dù là nỏ mạnh cũng không cách nào xuyên qua nó nổi!

Bịch! Một tiếng trầm trầm vang lên.

Lực trùng kích thật lớn truyền tới. Tầng phòng hộ hình vỏ trứng Phó Thư Bảo ngưng tụ ra chấn động một chút nhưng không bị đánh tan. Đánh trúng tầng phòng hộ này là một cái chùy đồng nặng ít nhất một trăm cân, trọng lượng lớn, hơn nữa tốc độ nhanh khiến lực trùng kích lên tới ít nhất hai ba nghìn cân. Lực lượng như vậy thì dù trâu bò cũng bị đánh thành thịt nát nhưng lại không thể phá hủy tầng phòng hộ trường lực lượng của Phó Thư Bảo! Điều này đã làm sáng tỏ một vấn đề, đó là sau khi tu vi lực lượng đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực, năng lực phòng ngự của Phó Thư Bảo đã đủ mạnh. Nhuyễn giáp da rắn Ngân Ti Tàm Mãng trên người hắn thật ra đã không cần nữa.

- Ồ? Sao lại thế được? Chỉ trong một đêm...

Cưỡi trên Thải Vân Báo phi hành sát đất, trong nháy mắt đã đuổi theo kịp Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền chính là một chiến sĩ bộ lạc. Trong lúc Tây Thiết cản đường gây khó dễ, hắn cũng là một người trong số đó, khuôn mặt rất quen. Nhưng Phó Thư Bảo đã Phó Thư Bảo phán đoán đối với thực lực của mấy người bên cạnh Tây Thiết. Người này tu vi lực lượng đạt cấp Linh Lực, cảnh giới chắc chừng tầng hai.

Thực lực như vậy cũng đã rất mạnh rồi.

Sở dĩ hắn kinh ngạc như thế là bởi lúc hắn và đám người Tây Thiết đối phó với Phó Thư Bảo thì đã đoán đại khái về thực lực của đối phương, coi như đã có thước đo. Nhưng hôm nay lại không giống thế, hắn bị thực lực của Phó Thư Bảo đột nhiên bắn bay cái thước đo lên trời!

Hắn cũng không biết ngay khi bọn họ và thần thú Thải Vân Báo khổ chiến, đánh cho đầu rơi máu chảy vì Kim Ti Hồ Lô, Phó Thư Bảo đã cắn nuốt hấp thu thứ quý giá nhất trong hang ổ của bọn họ!

- Không biết sống chết!

Phó Thư Bảo đột nhiên thả tay Hồ Nguyệt Thiền ra, quyền phải đánh về phía sau một cái. Cơ thể hắn xoay lại, giống như một con quay vọt về phía chiến sĩ bộ lạc đang đuổi theo.

Quyền còn đang ở trên không, ngọn lửa đã bùng lên, đốt chảy nắm tay hắn. Sự thật là cả cơ thể hắn đều bùng lên một ngọn lửa sáng loáng, giống như ma thần đi ra từ luyện ngục vậy!

Một đòn tất sát, đánh nát tất cả. Khí thế thiêu đốt hết thảy!

Ầm! Chiến sĩ bộ lạc phía trước không cách nào tránh né kịp, trực tiếp lao vào một quyền của Phó Thư Bảo. Một tiếng vang vọng trầm trầm truyền ra. Cơ thể chiến sĩ bộ lạc kia đột nhiên bùng cháy, gần như chỉ trong một nhịp thở đã tử vong. Đợi tới khi thi thể hắn từ trên lưng Thải Vân Báo rơi xuống mặt đất thì đã chỉ còn một đám tro cốt xám trắng rồi!

Tu vi lực lượng đạt tới Luyện Vĩnh Hằng Lực, uy lực Nguyên Nhất Chiến Kỹ của hắn cũng tăng lên tới mức kinh khủng. Một quyền này đã chứng tỏ chuyện này không còn gì đáng để nghi ngờ!

Chiến sĩ bộ lạc chết trong chớp mắt mà không hiểu nổi trên thế giới này sao lại có hỏa diễm quyền kinh khủng tới vậy. Thải Vân Báo hắn cưỡi dưới hông cũng không may mắn thoát được, bị lửa của hỏa tinh túy thiêu đốt, cả một khối lớn huyết nhục trên lưng bất ngờ bị thiêu thành tro bụi, bốc lên mùi khét lẹt khó ngửi. Nó chạy thêm một đoạn nữa mới ầm ầm ngã xuống mặt đất. Huyết nhục vẫn đang bị đốt cháy, khói đen cuồn cuộn. Đáng tiếc là nó đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt bi ai.

- Đi mau!

Giải quyết xong truy binh, Phó Thư Bảo lại nhanh chóng quay người, kéo Hồ Nguyệt Thiền đang ngẩn ra đi, vọt về hướng mục tiêu. Thân hình hắn bay đi như mũi tên rời dây cung.

Hắn cũng không muốn đang lại quá lâu, lại khiến truy binh đuổi tới. Tiểu Thanh hiện giờ đang giúp thần thú Thải Vân Báo công kích Bán Thú Nhân Tộc, sợ là không tranh thủ được nhiều thời gian lắm. mỗi một giây đầu vô cùng quý giá!

Một cự ly dài trong nháy mắt lại biến mất dưới chân. Sương mù trước mặt càng dầy hơn. Thân thể Phó Thư Bảo đột nhiên lao đi, bỗng mất khống chế ngã lăn ra mặt đất.

- Lại có người đuổi theo sao?

Hồ Nguyệt Thiền cũng không may mắn thoát khỏi, ngã xuống trên mặt đất, nhưng đột nhiên nàng kinh hãi kêu lên:

- Không phải... Lực hút của nơi này lớn quá!

Vừa rồi nghe Phó Thư Bảo nói tới chuyện mật độ vật thể có liên quan tới lực hấp dẫn, nàng đã học xong, cũng hiểu nguyên nhân. Phó Thư Bảo sở dĩ ngã sấp xuống là bởi tốc độ hắn quá nhanh, đột nhiên tiến vào khu vực có lực hấp dẫn lớn!

- Chúng ta tới nơi rồi!

Phó Thư Bảo cười ha ha một tiếng, xoay người bò lên, đi một bước về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.