Sau khi nói hết tin tức tình báo ngoại giới cho Phó Thư Bảo, Phương Tín cũng không có lưu lại Địa Hạ Cảng Khẩu Chi Thành. Chức trách của hắn là đi thu thập cùng với tổng hợp lại tin tức tình báo, trong khả năng sớm nhất có thể giao lại cho Phó Thư Bảo, đây chính là giá trị để hắn tồn tại, cũng là sứ mệnh của hắn.
Trong hai ngày sau khi Phương Tín rời đi, Phó Thư Bảo cũng đều thường xuyên đi lại giữa Thần Miếu cùng với Sinh chi Không gian Trữ vật. Ở bên trong Thần Miếu hắn xử lý chuyện tình của Quân đoàn, làm bạn với ba nàng nữ nhân. Đương nhiên, trong khoảng không gian hữu hạn này cũng khó có khả năng quá mức gần gũi với bà ba Hồ Nguyệt Thiền được. Điều này khiến cho hồ ly tinh trong khoảng thời gian này oán khí ngập trời, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Lúc ở trong Sinh chi Không gian Trữ vật, hắn chủ yếu là tu luyện, dùng phương thức luyện hóa phân thân lực lượng tiến hành tu luyện. Có đôi khi hắn cũng lén nhìn trộm Mỹ nhân ngư tắm rửa. Bình thường tại thời điểm đó, hắn sẽ đem Đan Thư Thần Thú đuổi đi, một mình hưởng thụ buổi đại tiệc thị giác.
Năng lực học tập của Hữu Nãi Ngư quả thật phi thường kinh người, trước sau không đến thời gian ba ngày, nàng ta đã nắm giữ được một vài câu nói ngôn ngữ Tú Quốc cơ bản rồi, có thể nói ra từng câu từng chữ phi thường rõ ràng. Có cả một số từ ngữ mà ngay cả người bản thổ Tú Quốc cũng không có khả năng nói tốt bằng nàng nữa.
Thành tích như vậy, nguyên nhân một phần đúng là do Đan Thư Thần Thú có cách giảng dạy, tư liệu dạy học phong phú, mà phần lớn cũng là do điều kiện của chính bản thân Hữu Nãi Ngư nữa. Cả hai cái kết hợp với nhau, nói vậy mất thêm thời gian không bao lâu nữa, thì Hữu Nãi Ngư đã có thể dùng ngôn ngữ Tú Quốc mà đọc sách được rồi. Còn giao tiếp nói chuyện gì đó, khẳng định là không thành vấn đề.
Trong lúc Phó Thư Bảo đang tu luyện và chơi gái, thì thế giới bên ngoài cũng đã dựa theo quỹ đạo đã định sẵn mà vận chuyển. Thánh An Na đem tất cả các tướng lãnh quan trọng của Liên quân, cùng với đám Vương tôn quý tộc các quốc gia nhất nhất luyện hóa, khống chế chặt chẽ trong tay mình.
o0o
Sáng sớm hôm nay, sau khi Phó Thư Bảo tu luyện xong, lại cùng với Hữu Nãi Ngư bắt đầu chơi đùa:
- Cái này là cái gì?
- Là chuối!
- Ngươi có thích ăn chuối hay không?
- Không thích ăn chuối, ta thích ăn cá!
- Như vậy, cái này lại là cái gì?
- Dưa chuột!
- Ngươi thích ăn dưa chuột hay không?
- Ta không thích ăn dưa chuột, ta thích ăn cá!
- Cá, cá, cá… Cá con mẹ ngươi! Đúng là đầu đất a!
Bên trong Sinh chi Không gian Trữ vật, Phó Thư Bảo chạy theo dụ hoặc, à không, là dạy dỗ Hữu Nãi Ngư. Hắn tạm thời thay thể thân phận thầy giáo của Đan Thư Thần Thú, một bên giảng dạy ngôn ngữ Tú Quốc cho Hữu Nãi Ngư, một bên khảo nghiệm năng lực của nàng. Tuy rằng nội dung học tập cùng với khảo nghiệm tuyệt đối là nội dung thấp kém, nhưng mà năng lực của Hữu Nãi Ngư lại vẫn là rất giật mình. Nàng ta tựa hồ có thiên phú độc đáo trong học tập ngôn ngữ. Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, nàng ta không chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ Tú Quốc cùng hắn trao đổi, còn có thể viết được văn tự nữa.
- Được rồi! Chúng ta tiến vào trình tự kế tiếp!
- Phó đại ca, là trình tự gì nữa chứ? Chuối cùng với dưa chuột này nọ kia, không cần kiểm tra nữa đâu, ta đều biết cả rồi!
- …
Hữu Nãi Ngư cũng không có ngốc, tựa hồ như thật hiểu biết tâm lý xấu xa của Phó Thư Bảo vậy. Nàng cười ha hả không ngừng, hai hàng răng trắng muốt xinh đẹp trong sáng, tựa như một chuỗi trân châu xinh đẹp vậy.
Trong lòng Phó Thư Bảo vừa động, có chút cảm giác tâm viên ý mã. Nụ cười sáng lạn của Hữu Nãi Ngư lại tràn ngập cảm giác phấn chấn vui vẻ, thật rất câu dẫn người khác a! Hắn đem tất cả một đống lớn loạn thất bát tao như là chuối, dưa chuột này nọ ở trên bàn đều thu hồi hết. Sau đó hắn lại tiếp tục lấy ra cuộn quyển trục da thú lấy được từ bên trong quan tài Huyền Băng Ngọc kia đặt lên trên mặt bàn.
Một khi Hữu Nãi Ngư đã có thể trao đổi bình thường với nhau, như vậy liền tới lúc tiếp tục hỏi han, nhằm khôi phục lại trí nhớ của nàng rồi.
- Ngươi là do ta cứu ra từ bên trong quan tài Huyền Băng Ngọc. Cũng là ta đã khởi động Ấn kích hoạt trên người của ngươi, giúp ngươi tỉnh lại. Lúc ấy ta còn ở bên cạnh ngươi tìm được cuộn quyển trục da thú này. Ngươi xem kỹ nó xem, ngươi có thể nhớ được cái gì không?
Hữu Nãi Ngư khẽ cúi đầu xuống nhìn cẩn thận chăm chú quan sát quyển trục da thú một hồi. Nửa ngày sau, nàng mới ngẩng đầu lên:
- Phó đại ca, đây là bản vẽ của Tiếp Dẫn Chi Thuyền a!
- Đúng đúng đúng!
Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời kích động một mảnh:
- Đây chính là bản vẽ của Tiếp Dẫn Chi Thuyền, ngươi nhớ được cái gì rồi à?
- Không có a! Trên đây không phải đã viết rõ ràng rồi sao? Tiếp Dẫn Chi Thuyền, bốn chữ thật lớn đây này!
Hữu Nãi Ngư vô cùng nghiêm túc nói.
Phó Thư Bảo nhất thời sững sờ ngây người tại đương trường. Trong nháy mắt này, hắn phảng phất như là già đi mười tuổi vậy, không, phải là năm mươi tuổi!
- Thật là! Người ta vừa tỉnh lại liền chỉ nhìn thấy ngươi! Cái gì mà quan tài Huyền Băng Ngọc, cái gì mà quyển trục da thú, còn có cái gì mà Ấn kích hoạt nữa, người ta toàn bộ đều không nhớ nổi! Ngươi còn muốn ta nhớ lại cái gì nữa?
- Ngươi có biết ngươi quan trọng đến mức nào không? Quên đi! Nói những chuyện tình này với ngươi chẳng khác nào đàn gảy tai trâu cả! Ngươi nhìn lại cái Ấn kích hoạt này xem, biết đâu lại có thể nhớ ra cái gì?
Vừa nói, Phó Thư Bảo vừa nâng tay phải lên ngang với trước mặt của Hữu Nãi Ngư. Một đám Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa lẳng lặng thiêu đốt lên. Ở chính giữa ngọn hỏa diễm, rõ ràng có ba cái Lực Chi Phù Văn do hắn dùng Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực ngưng luyện mà thành. Cả ba cái Lực Chi Phù Văn lấy hình thức quấn bện với nhau, hình thành nên một cái ấn ký lớn cỡ đầu ngón tay. Đây chính là Ấn kích hoạt mà Phó Thư Bảo phục chế lại, vật tham chiếu cũng là Ấn kích hoạt nằm trên cái mông tuyết trắng của Hữu Nãi Ngư theo như ký ức của hắn.
Nhìn thấy Ấn kích hoạt, vẻ mặt của Hữu Nãi Ngư nhất thời đột nhiên biến đổi. Nàng nhìn thấy Ấn kích hoạt ngưng luyện ra ở bên trong lòng bàn tay của Phó Thư Bảo, trong nhất thời đúng là một bộ dáng trừng mắt há hốc miệng, tâm thần hoảng sợ.
Một bộ dáng hoảng sợ khó hiểu kỳ diệu như vậy, không thể nào tránh thoát khỏi sự quan sát nhạy cảm của Phó Thư Bảo. Trong lòng hắn âm thầm nói:
- Chẳng lẽ cái Ấn kích hoạt này khiến cho Hữu Nãi Ngư nhớ tới cái gì hay sao? Thật tốt quá, rốt cuộc cũng tìm ra chỗ đột phá rồi!
Chẳng qua, thời điểm này Phó Thư Bảo cũng không có sốt ruột hỏi xem Hữu Nãi Ngư đã nhớ ra chuyện gì, mà là tiếp tục duy trì cái Ấn kích hoạt nằm bên trong Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa kia, để cho Hữu Nãi Ngư có thời gian cùng với không gian quan sát, ngẫm nghĩ cùng với nhớ lại.
Khoảng chừng nửa ngày sau, Hữu Nãi Ngư đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Phó đại ca, ta tựa hồ như nhớ ra được chút gì đó…
- Nhanh nói cho ta biết, ngươi đã nhớ được cái gì?
Phó Thư Bảo nhất thời sốt ruột nói.
Nếu như Hữu Nãi Ngư chỉ đơn thuần như vậy xuất hiện, mấy thứ như Phong Ấn Luyện Lực Khí Thần cấp này nọ gì đó, hắn cũng có thể xem như không quan trọng, nhưng mà duy nhất là bên trong quan tài Huyền Băng Ngọc của Hữu Nãi Ngư lại có thêm một cái quyển trục bản vẽ của Tiếp Dẫn Chi Thuyền, cái này liền có mối liên quan chặt chẽ với hắn rồi. Tiếp Dẫn Chi Thuyền mà hắn chờ đợi mãi vẫn không xuất hiện, mà tình huống hiện tại đã vượt qua khoảng thời gian mà Thánh An Na cùng với Mặc Lan Lý Sự từng dự định rồi. Đủ các loại nguyên nhân cộng vào, không thể không khiến hắn sốt ruột được.
Trên thực tế, tình huống hiện tại Phó Thư Bảo gặp phải cũng không phải là chuyện tình Tiếp Dẫn Chi Thuyền chậm chạp không chịu xuất hiện, mà là còn phải đối phó với áp lực cực đại do Thánh An Na mang đến. Sau khi khống chế được Vương tước Thanh Dật và Vương tước Thái Bình, Thánh An Na hiện tại đã không còn là Thánh An Na giống như trước đây nữa. Nàng ta đã có được một thực lực khủng bố hoàn toàn có thể không thèm để ý đến Quân đoàn Luyện Ngục một ngàn Chiến sĩ Thạch Tượng nắm trong tay hắn nữa.
Điều mà hắn phải lo lắng, cũng không chỉ có sự an nguy của chính bản thân hắn, mà còn có sự an nguy của ba nàng nữ nhân của hắn, còn có an nguy của mấy ngàn thủ hạ của hắn.
- Ta tựa hồ như vừa nhớ lại cái gì đó, rồi lại… quên mất rồi!
Nhăn mày nhíu mặt suốt nửa ngày, cuối cùng Hữu Nãi Ngư mới nói ra câu này.
Trước mặt Phó Thư Bảo nhất thời tối sầm, thiếu chút nữa là tức quá hôn mê luôn rồi:
- Ngươi phải nhớ lại, không nhớ cũng phải nhớ! Nhất định phải nhớ lại cho ta!
Hữu Nãi Ngư làm ra bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng mà vừa mới cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, nói:
- Thật xin lỗi, Phó đại ca! Ta thật sự không nhớ nổi a! Vừa rồi trong đầu ta chỉ là thoáng hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ mà thôi! Ta căn bản là không thể nào nhớ nổi được!
Xúc động sẽ không làm được gì cả! Đạo lý như vậy, Phó Thư Bảo tự nhiên biết rõ. Hắn hít mạnh một hơi thật sâu, đem sự lo lắng, bất mãn trong lòng, cùng với những thứ làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của hắn toàn bộ áp chế xuống hết. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên nghĩ đến một biện pháp:
- Ta còn có một biện pháp giúp ngươi khôi phục lại trí nhớ! Ngươi có muốn khôi phục lại trí nhớ hay không?
Hữu Nãi Ngư gật gật đầu:
- Trí nhớ của một người chính là thứ phi thường quý giá, ta đương nhiên là muốn rồi!
Dừng lại một chút, hắn có chút sốt ruột, nói:
- Phó đại ca, ngươi nghĩ ra biện pháp gì vậy? Nhanh nói cho ta biết!
Phó Thư Bảo cũng không chút vội vàng, chậm rãi nói:
- Không cần sốt ruột, cái biện pháp này… có lẽ sẽ khiến cho ngươi cảm thấy xấu hổ a!
Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn không nhịn được lén lút dừng lại trên cặp ngọc nữ phong cao ngất trước ngực Hữu Nãi Ngư.
Hữu Nãi Ngư căn bản là chẳng hề chú ý đến những chi tiết này, nàng chỉ cấp bách muốn biết biện pháp khôi phục trí nhớ mà thôi. Bộ dáng nàng có chút sốt ruột, có chút cấp bách, nói:
- Cái gì gọi là xấu hổ? Ta không biết cái mà các ngươi gọi là xấu hổ là cái gì! Tóm lại, ta không sợ bất cứ cái gì mà xấu hổ kia đâu! Phó đại ca, đừng có mà thừa nước đục thả câu nữa, mau nói ra đi!
Phó Thư Bảo đột nhiên hiểu được, vị Mỹ nhân ngư trước mắt này cũng không phải là một nhân loại hoàn chỉnh, mà là một loại tồn tại thần kỳ vượt quá tưởng tượng. Ngay cả chuyện tình như lõa lồ thân thể của nàng, nàng cũng có thể không chút cố kỵ làm được. Lúc trước thời điểm sau khi nàng ở đầm nước ăn cá liền để mặc cho hắn nhìn trọn vẹn thân thể của nàng liền có thể nhìn ra được. Trên người của nàng chẳng hề có một mảnh vải che thân, nhưng mà khi đối diện với ánh mắt của hắn, ánh mắt của nàng vẫn là thản nhiên, hồn nhiên như vậy, không có một chút ngượng ngùng nào cả, chứ đừng nói đến cái gì mà xấu hổ này nọ.
Như vậy xem ra, sự lý giải của Mỹ nhân ngư đối với xấu hổ cũng không giống như sự lý giải của những nữ nhân bình thường. Như vậy thì kế hoạch của hắn cũng có thể không chút lo lắng mà thực hiện rồi.
- Ha hả… như vậy a? Thật tốt quá! Biện pháp mà Phó đại ca của ngươi nghĩ đến à? Kỳ thật rất đơn giản, chính là tái hiện lại cảnh cũ, lặp lại tình tiết!
Đây chính là biện pháp mà Phó Thư Bảo nghĩ đến.
- Ách! Là có ý gì?
Mỹ nhân ngư đối với từ ngữ mới mà Phó Thư Bảo vừa mới nói ra hiển nhiên là không hiểu.
Phó Thư Bảo mỉm cười nói:
- Là như vầy, ta sẽ đem ngươi trở về bên dưới kênh đào ngầm, đem ngươi đặt lại bên trong quan tài Huyền Băng Ngọc! Ân! Ta còn sẽ dùng tay ta gắn lên trên người một cái Ấn kích hoạt nữa! Đương nhiên, cái Ấn kích hoạt này là đồ giả thôi, cũng sẽ không làm cho ngươi bị hôn mê!
- Chính là, ở trên mông của ta sao?
Hữu Nãi Ngư đột nhiên hỏi.
- Ha ha ha…
Ngươi thật sự rất thông minh! Đương nhiên rồi, Ấn kích hoạt cần phải đặt lại đúng vị trí như ban đầu vậy! Ngươi không ngại chứ?
- Có gì mà ngại chứ? Ta đương nhiên là không ngại rồi! Chúng ta mau đi thôi!
Hữu Nãi Ngư tựa hồ cũng không thèm nghĩ đến việc đem Ấn kích hoạt gắn lên trên cặp mông trắng tuyết của nàng là lại tình cảnh như thế nào, cho nên chẳng thèm để ý. Nàng một bên nắm chặt bàn tay của Phó Thư Bảo, bộ dáng sốt ruột vô cùng tựa hồ là muốn nói với Phó Thư Bảo, việc này nếu như không lập tức đi làm, nàng sẽ khó chịu chết đi mất.
Lúc nãy Phó Thư Bảo chỉ trong khoảnh khắc tựa hồ như từ mười tuổi biến thành năm mươi tuổi, lúc này lại bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hữu Nãi Ngư nắm lấy tay, hắn lại lập tức như trẻ lại, trong khoảnh khắc biến thành một thiếu niên xuân sắc chỉ vừa mới mười tám tuổi, quay trở lại những năm tháng tràn ngập tinh lực cùng với tình cảm mãnh liệt, có một trái tim không ngừng xôn xao bất định.
o0o
Bên dưới Địa Hạ Cảng Khẩu là một mảnh yên tĩnh. Trụ năng lượng ở xa xa vẫn là một tồn tại giống hệt như là Thần tích vậy, phát ra vô số quang mang vô tận, cực kỳ mạnh mẽ chiếu sáng toàn bộ thế giới dưới lòng đất thâm thúy mà rộng lớn.
Dòng kênh đào ngầm bên dưới vẫn như cũ ào ạt tuôn chảy. Dòng nước lạnh lẽo vẫn không ngừng va chạm với hai bên bờ, bắt đầu khởi động, phát ra thanh âm ào ào miên man.
Phó Thư Bảo mang theo Hữu Nãi Ngư đi tới địa điểm lúc trước hắn nhảy xuống nước.
- Không xong! Ta còn chưa có luyện chế Phân Thủy Trấn Băng Phù, không thể xuống nước được!
Phó Thư Bảo tự mình dội một chậu nước lạnh. Vừa rồi bởi vì quá kích động cộng thêm tâm linh xôn xao của tuổi trẻ, làm sao còn nghĩ đến chuyện tình như là Phân Thủy Trấn Băng Phù vậy?
Hữu Nãi Ngư cười khanh khách, nói;
- Thật là! Cái thứ đồ chơi đó dùng làm gì? Có ta ở đây, có dòng nước nào mà không thể đi xuống chứ?
Phó Thư Bảo đem tầm mắt chuyển dời lên trên người của Hữu Nãi Ngư. Đúng vậy! Trước mắt gắn không phải chính là một Mỹ nhân ngư sao? Thân là Nhân Ngư, cái bản lĩnh phân thủy, lặn nước này nọ, nhân loại làm sao có thể so sánh được chứ?
- Được rồi! Ôm chặt thắt lưng của ta, ta mang ngươi xuống dưới!
Hữu Nãi Ngư nhàn nhạt nói.
Phó Thư Bảo liền phốc một tiếng, áp người vào người nàng, hai tay vòng qua ôm chặt cái eo thon nhỏ của Hữu Nãi Ngư. Vừa cầm vào tay là một mảnh sảng khoái. Cảm giác trơn nhẵn, tinh tế giống như chạm vào một món tơ lụa cực phẩm vậy. Trong lòng kêu la sảng khoải một trận, đôi bàn tay tặc thủ của hắn không chút thỏa mãn, nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi cái vòng eo nhỏ nhắn không xương, mà là dọc theo đường cong của vòng eo, chậm rãi trượt xuống, mạnh mẽ nắm chặt cặp mông của Hữu Nãi Ngư, tay trái một bên, tay phải một bên.
- Di? Phó đại ca, ngươi đang làm gì vậy?
Hữu Nãi Ngư có chút nghi hoặc hỏi.
- Cái này… ta không biết bơi, phải nắm chặt ngươi, ta mới có cảm giác an toàn a. Như thế nào, địa phương này không thể cầm được à?
Phó Thư Bảo giả ngây giả ngốc nói. Một bên hai bàn tay hắn vẫn không ngừng tinh tế cảm thụ cảm giác tuyệt vời kia. Loại cơ hội này, ngàn năm khó gặp, chỉ có kẻ ngốc mới bỏ lỡ a!
- Đương nhiên là có thể cầm được rồi! Ngươi cầm chỗ nào tiện nhất thì cứ cầm đi! Ta chuẩn bị xuống nước đây!
Toàn thân Phó Thư Bảo ôm chặt lấy toàn thân của Hữu Nãi Ngư, nửa điểm khe hở cũng không lưu lại. Ngay thời điểm hắn vừa ôm chặt, Hữu Nãi Ngư đã vươn tay ra ôm lấy hắn, phốc một cái nhảy thẳng vào bên trong dòng nước chảy xiết của kênh đào.
Rào rào!
Bọt nước văng bắn ra tứ tung, bên dưới bộ váy dài màu trắng của Hữu Nãi Ngư đột nhiên xuất hiện một cái đuôi cá màu đỏ, rất nhanh bao trùm lên toàn bộ phần thân dưới của nàng. Dòng nước vốn dĩ đang chảy xiết đột nhiên như là ngưng đọng lại, hoàn toàn tĩnh lặng. Ngay sau đó, một cái lốc xoáy nước thật lớn đường kính ước chừng phải hơn mười thước đột nhiên hình thành, ôm theo Hữu Nãi Ngư và Phó Thư Bảo thuận thế đi thẳng xuống dưới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]