Chương trước
Chương sau
Đồ án hình con cá giản lược, không hề tồn tại giá trị nghệ thuật đáng nói, ai trông thấy thậm chí còn hoài nghi đó là một tiểu hài tử nào đó dùng hòn đá nghịch ngợm vẽ lên tường ấy chứ. Bất quá, đồ án đơn sơ này lại khiến cho Phó Thư Bảo nghĩ tới một thứ, đó chính là Ngư Nhân tộc Vô Căn chi hải.

Tại Vô Căn chi hải, Phó Thư Bảo từng nghe Thiết Bát nói, người của Ngư Nhân tộc đã rời đi, chỗ tới, vô cùng có khả năng là Thánh đảo. Cái đồ án trước mắt này lại khiến cho Hữu Nãi Ngư lâm vào trầm tư cùng hồi tưởng, vô cùng có khả năng chính là có quan hệ tới sự mất tích của Ngư Nhân tộc tại Vô Căn chi hải.

- Hữu Nãi Ngư, nàng nghĩ tới điều gì sao?

- Đây chính là ám hiệu liên lạc của Ngư Nhân tộc chúng ta, ta nhớ ra rồi, theo hướng đầu cá chỉ tới, ta có thể tìm được tộc nhân của mình.

Hữu Nãi Ngư nói ra, thanh âm của nàng có điểm run run nhè nhẹ.

- Thế nhưng mà, tại ví trí vừa rồi ta đều không thể nhìn thấy cái ám hiệu này, nàng như thế nào có thể phát hiện ra vậy?

Phó Thư Bảo vẫn không nghĩ ra điểm này.

- Ám hiệu này bên trong có đặc tính lực lượng của tộc ta, giống như mối liên hệ giữa chàng cùng lực lượng phân thân vậy, ta rất dễ dàng phát hiện ra sự hiện hữu của nó, mặc cho nó có bị giấu kín ở một nơi nào đó không thể nhìn thấy được.

Dừng một chút, Hữu Nãi Ngư nỉ non nói.

- Ta chưa từng nghĩ tới chỗ này có thể gặp được ám hiệu này, Phó đại ca, có thể hay không trì hoãn một chút tới chỗ Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội!? Ta muốn tìm kiếm tộc nhân của mình.

- Được rồi, chúng ta trước tìm kiếm tộc nhân của nàng đã.

Phó Thư Bảo nói.

Hữu Nãi Ngư là lãnh tụ tinh thần của Ngư Nhân tộc, nữ nhi của biển cả, công chúa Mỹ Nhân ngư. Vô luận là thân phận nào, nàng tất yếu đối với cái ám hiệu đơn sơ này đều sẽ làm ra loại quyết định này, huống chi, nàng bị phong ấn dưới địa hạ cảng khẩu tới vạn năm, vừa đi ra tộc nhân cũng biến mất, loại thống khổ cùng thất lạc như vậy há ai có thể nhận thức được đây?

Phó Thư Bảo hiểu được vì sao Hữu Nãi Ngư lại vội vàng muốn gặp tộc nhân của mình như vậy, cũng minh bạch cảm thụ của nàng, cho nên cho dù sự tình tới chỗ tổng hội có lớn thế nào, xuất phát từ lòng quan tâm tới Hữu Nãi Ngư, hắn đều tạm thời buông bỏ được.

Dọc theo hướng đầu cá chỉ tới, Hữu Nãi Ngư cùng Phó Thư Bảo hướng chỗ sâu trong hẻm nhỏ đi tới. Trong hẻm nhỏ, hai bên đều là nhà ở của dân cư, cửa mỗi nhà đều mở trong hẻm, hai người liền từ một này lại qua một nhà, tìm kiếm tới đồ án kế tiếp.

Thời điểm sắp ra khỏi con hẻm, Hữu Nãi Ngư lại phát hiện ra một cái ám hiệu khác, cũng mang theo Phó Thư Bảo theo hướng nó chỉ tiếp tục tìm kiếm. Thời gian dần trôi qua, hai người từ nơi nội thành phồn hoa một mực tìm tới nơi ngoại thành u tĩnh. Theo một con tiểu đạo bị cây rừng che lấp, dưới ánh trăng mông lung chiếu rọi, hai người cuối cùng đi tới một cái rừng trúc.

- Đây là... chính là trong chỗ này!

Vừa vào rừng trúc, Hữu Nãi Ngư bỗng nhiên vui mừng nói.

Đi qua một loạt mặc trúc xanh biếc, một ngôi nhà tranh đơn sơ đập vào mắt. Nhà tranh tuy rất đơn sơ nhưng mà mỗi một cọng cỏ đều được chải vuốt rất chỉnh tề, khiến cho người ta cảm giác được một loại thanh nhã không nhiễm bụi trần. Một mảnh rào trúc vây quanh nhà tranh, xem như tường viện, sân lại không có cửa, khiến người khác có thể tùy ý ra vào. Trong hàng rào, một khu điền viên sơ sài, một cái hồ nước không tính là quá lớn. Giờ phút này, một cơn gió nhẹ thổi qua rừng trúc làm hồ nước lập tức nhộn nhạo một mảnh rung động.

Phó Thư Bảo thầm nói trong bụng.

"Tại đây hơn phân nửa là địa phương Ngư Nhân tộc cư trú rồi, bằng không thì.. nếu như Nhân loại trên lục địa mà nói, sân nhỏ như vậy, chủ nhân hơn phân nửa sẽ mở ra ruộng đồng mà không phải là một cái hồ lớn."

Ngay lúc Phó Thư Bảo phỏng đoán, Hữu Nãi Ngư đã không kìm nén nổi mà nhanh chóng bước xuyên qua hàng rào, đi vào trong sân. Nàng không có vào cửa, cũng không có hỏi có người ở nhà hay không mà trực tiếp đi tới cái hồ nước, khẩn trương mà quan sát mặt hồ.

Đột nhiên, "hoa lạp" một tiếng, một đạo bóng đen đột nhiên từ trong mặt nước nhảy ra. Trong chốc lát, kình phong phả vào mặt, một cỗ lực lượng không phải là rất cường đại hướng Hữu Nãi Ngư ập tới.

Công kích như vậy Hữu Nãi Ngư tự nhiên có thể nhẹ nhõm ngăn lại, nhưng mà Phó Thư Bảo vẫn xé mở hư không, ngay lập tức xuất hiện trước người nàng, đưa tay ngăn lại công kích đột ngột kia.

Tình huống hiện tại, thật giống như một con chó nhỏ hướng Hữu Nãi Ngư sủa hai tiếng, làm ra tư thái công kích. Phó Thư Bảo tự nhiên sẽ không chút do dự, một cước đem nó đá cho bán sống bán chết gì đó. Đây chính là hình tượng "anh hùng cứu mỹ nhân" a! Kể cả, con chó nhỏ kia chỉ đang nghĩ muốn khi dễ Hữu Nãi Ngư a! Huống chi, tình huống này còn phát sinh trên người một Ngư Nhân tộc đây này!? Cho nên, mặc dù không có tính chất uy hiếp đáng nói, hắn cũng muốn thể hiện ra phong phạm "anh hùng cứu mỹ nhân"!

- Phanh!

Một tiếng nặng nề vang lên, trúc bốn phía bị khí kình trùng kích, lay động một trận như khóc than, một mảnh lá trúc dài hẹp từ trên cành rơi xuống, lả tả rơi rụng giống như một hồi mưa gió. Hồ nước cũng nhận phải trùng kích, nhấc lên cơn sóng cao tới mấy mét.

- Phó đại ca, không nên đả thương hắn!

Hữu Nãi Ngư cả kinh kêu lên. Nàng không nghĩ tới Phó Thư Bảo sẽ đột nhiên ra tay, hơn nữa lại đột ngột, không dấu hiệu như vậy.

Chuyện này, kỳ thật Hữu Nãi Ngư căn bản không cần đi lo lắng, bởi vì Phó Thư Bảo căn bản không có tâm tư tổn thương tới tộc nhân Ngư Nhân tộc, hắn chỉ muốn bộc lộ tài năng, thứ nhất là trước mặt Hữu Nãi Ngư thể hiện "bản sắc anh hùng", thứ hai chính là tạo dựng "hình tượng cường đại" trước mặt Ngư Nhân tộc nhân. Cho nên, hắn ra tay liền tạo thành tràng cảnh cực lớn kia, nhưng mà thực chất lại không mang một chút tính thực chất nào, căn bản là không có đả thương qua đối phương.

Rất rõ ràng, Ngư Nhân tộc nhân đột nhiên lao ra khỏi mặt nước kia, hắn tự nhiên không phải là đối thủ đối với vị khách không mời mà đến này. Một kích bị ngăn lại, hắn không có tiếp tục công kích mà mượn lực thuấn gian di động, bay ngược trở lại trong hồ nước. Hai chân của hắn đạp lên sóng nước, rõ ràng giống như đạp trên đất bằng, không chìm cũng không nhấp nhô.

Cũng chỉ có Ngư Nhân tộc naha mới có thể có được năng lực khống Thủy tinh xảo như vậy.

Nam tử đứng trên mặt nước ước chừng hai mươi mấy tuổi, dáng người khôi vĩ, làn da ngăm đen, cơ bắp thô cuồng, chỉnh thể mang đến cho người khác một loại cảm giác bưu hãn. Phó Thư Bảo cùng hắn đứng chung một chỗ mà nói, so sánh mà nói, Phó Thư Bảo càng giống như một loại hào hoa phong nhã bại hoại mà không phải là lực sĩ gì gì đó. Nhưng tên nam tử Ngư Nhân tộc trước mắt này, hắn đứng đó, mặc kệ ai nhìn tới cũng đều là chiến sĩ cường đại, có sức chiến đấu rất lớn.

Bất quá, ngoại hình nhìn như bưu hãn, nhưng lại không thể hiện được sự mạnh yếu, nếu là sinh tử bác đấu, Phó Thư Bảo hoàn toàn nắm chắc chỉ trong vòng một cái hô hấp liền tước đi tính mạng của đối phương.

- Các ngươi là ai, tại sao lại tới chỗ này?

Sắc mặt kinh nghi bất định, thanh niên Ngư Nhân tộc nghiêm nghị quát.

Phó Thư Bảo mỉm cười, nói.

- Vấn đề này, vẫn là do nàng nói a.

Hắn lách người sang bên, để cho Hữu Nãi Ngư sau lưng lên tràng.

- Ta... Hữu Nãi Ngư, Tiên Hồng bàng giải vạn năm trước, Mỹ nhân ngư Ngư Nhân tộc công chúa!

Nói đến đây, hai hốc mắt của nàng đã ươn ướt, nước mắt long lanh đã nhiều lần muốn chực rơi xuống.

Tiên Hồng bàng giải, Phó Thư Bảo mỗi lần nghe qua cái danh tự này đều sinh ra một loại cảm giác phung phí của trời vớ vẩn, nhưng mà cái tên thanh niên kia nghe được lại cứng đơ người lại, khiếp sợ tại chỗ. Sửng sốt cả nửa ngày, hắn tựa hồ đã khôi phục được tinh thần, run giọng nói ra.

- Ngươi nói ngươi là Mỹ nhân ngư công chúa? Vậy ngươi...

Thân thể Hữu Nãi Ngư đột nhiên biến hóa, một đôi chân thon dài lập tức biến thành một cái đuôi chép đỏ tươi. Lập tức nhảy xuống hồ, nàng vẻn vẹn dùng đuôi cá mà đứng ở trên mặt nước. Năng lực khống Thủy so với tên thanh niên kia còn muốn cao hơn rất nhiều.

- Ngươi... thật là công chúa a! Thiết Sa bái kiến công chúa!

Tên thanh niên Ngư Nhân tộc kia tự xưng là Thiết Sa thoáng "bịch" một cái, quỳ gối trên mặt nước, nước mắt của hắn cũng nhịn không được mà ào ào lăn xuống.

Nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng mà vượt qua vạn năm mới gặp lai, điều này sao không khiến người ta phải cảm động tới rơi lệ đây!?

Hữu Nãi Ngư nói.

- Mau đứng dậy, mau nói cho ta biết, tại đây như thế nào chỉ có một mình ngươi, tộc nhân còn lại đâu hết rồi?

- Bọn hắn, bọn hắn...

Tựa hồ là chạm tới chuyện đau thương gì đó, thanh âm của Thiết Sa liền trở nên nghẹn ngào, không cách nào nói rõ được.

Hữu Nãi Ngư vội la lên.

- Mau nói cho ta biết, tộc nhân còn lại đâu rồi!?

- Bọn hắn, bọn hắn... bị nhốt tại cung điện dưới mặt đất, bị nô dịch a!

- Cung điện dưới mặt đất?

Thiết Sa hít sâu một hơi, đợi lúc hơi trấn định xuống một chút rồi mới từ từ nói ra.

- Ta cũng không biết Ngư Nhân tộc chúng ta bị nô dịch bao nhiêu lâu rồi, về phần công chúa trong truyền thuyết ta cũng chỉ nghe được một vài lão nhân trong tộc kể lại mà ghi nhớ vào trong lòng...

Cái gọi là cung điện dưới mặt đất, cửa vào chính là ở tại ngọn núi cao nhất kia, ở phía dưới Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội. Một vạn năm trước, Ngư Nhân tộc bị ép đi tới nơi này, nhưng mà không phải là do Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội mang đến. Một cách rất tàn khốc cùng châm chọc chính là, cho tới bây giờ, Ngư Nhân tộc thậm chí ngay cả người bắt cóc toàn bộ bọn hắn là ai đều không biết rõ. Trong đó, Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội chỉ đóng vai là một nhân vật giám sát mà thôi!

Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội cao cao tại thượng tại nơi cao nhất trên Thánh đảo, nhưng ai có thể ngờ được ở phía dưới cung điện vàng son lộng lẫy kia là có vô số Ngư Nhân tộc nhân đang gánh chịu nô dịch, mà lại còn kéo dài tới vạn năm đây!?

- Tộc nhân của chúng ta bây giờ ở trong cung điện dưới lòng đất làm cái gì?

Hữu Nãi Ngư cố nén phẫn nộ trong lòng, hỏi.

Thiết Sa nói.

- Tộc nhân của chúng ta trong địa cung tinh luyện lấy một loại khoáng vật gọi là Cát Thời Gian, đây cũng chính là nguyên nhân chúng ta bị nô dịch a! Thương thiên giao phó cho chúng ta năng lực sinh tồn trong biển cả, còn có một năng lực kỳ lạ chính là tinh luyện loại Cát Thời Gian này, phần năng lực này, Ngư Nhân tộc chúng ta không ai biết, hiện tại đã biết, cũng đem lại cho chúng ta tổn tương không cách nào bù đắp.

- Cát Thời Gian?

Hữu Nãi Ngư nghi hoặc nói.

- Là cái gì?

Thiết Sa lắc đầu.

- Ta cũng không phải rất rõ ràng, nhưng ta biết rõ loại đồ vật này rất khó luyện chế, cả vạn năm dằng dặc tộc nhân chúng ta từng có thống kê qua, đến bây giờ còn chưa đủ cho một cái đồng hồ cát!

- Cái gì!?

Không chỉ là Hữu Nãi Ngư, ngay cả Phó Thư Bảo cũng khiếp sợ tại chỗ.

Toàn bộ Ngư Nhân tộc, cả vạn năm mới luyện chế ra được số cát không đủ cho một cái đồng hồ cát!? Độ trân quý không cần nói cũng biết. Đồng dạng, đem cả một chủng tộc nô dịch hơn vạn năm, bắt luyện chế Cát Thời Gian, kẻ phía sau màn, hẳn là có âm mưu kinh người gì đó!

Từ trong miệng Thiết Sa, Phó Thư Bảo đã nghe được một chút miêu tả về Cát Thời Gian. Đó là chỉ có tại chỗ sâu hơn ngàn mét dưới Thánh đảo mới chất chứa một loại khoáng thạch cực kỳ quý hiếm, trải qua công tác luyện chế rườm rà cùng đặc thù, cuối cùng mới có thể lấy ra được Cát Thời Gian. Loại khoáng thạch này, được gọi là Thời Gian khoáng thạch.

Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội ở chỗ này thực thi chức trách giám sát, người tầm thường, đừng nói là tiến vào cung điện dưới òng đất mà ngay cả khu kiến trúc màu vàng kia cũng không thể tới gần. Ngọn núi cao nhất này cũng có một cái tên, gọi là Tiếp Thiên phong. Tòa tháp sừng sững trên đỉnh núi cũng có một cái tên, Thần Tạo chi tháp.

Phó Thư Bảo đem những địa danh, tình huống này đều nhất nhất ghi lại, suy nghĩ lấy đối sách.

Thiết Sa nói tới tình huống của Cát Thời Gian, lại nói qua một chút tình huống của Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội xong liền cùng Hữu Nãi Ngư nói một chút về tình cảnh của Ngư Nhân tộc. Ngư Nhân tộc nhân bị giam dưới lòng đất có hơn hai vạn người, tộc trưởng đương nhiệm chính là một lão nhân gọi là Đại Mục Ngư. Hơn hai vạn tộc nhân, có già, phụ nữ, cũng có tiểu hài tử, tình huống sinh tồn phi thường không ổn.

- Ta đoán chừng, một khi luyện chế xong Cát Thời Gian, Ngư Nhân tộc chúng ta sẽ...

Dừng một chút, Thiết Sa mới trầm trọng nói ra.

- Có khả năng bị diệt tộc a!

Hữu Nãi Ngư đánh nhanh một quyền lên mặt nước, mặt nước theo đó lập tức "hoa lạp" một tiếng, tại nơi quyền đầu của nàng rơi xuống, đột nhiên bốc lên mấy cây cột nước cao mấy mét. Mấy cây cột này, tựa như nàng phóng thích lửa giận trong lòng vậy.

- Ta có thể ở lại chỗ này, được nhìn thấy ánh mặt trời cũng không phải là có năng lực trốn khỏi cung điện dưới lòng đất mà ta là người duy nhất được tuyển ra, vì tộc nhân mà mua sắm chút đồ ăn, dược liệu cùng quần áo các loại. Mỗi ba ngày, ta đều phải chịu trách nhiệm đem chúng đưa xuống cung điện dưới lòng đất.

Thiết Sa nói.

- Ba ngày?

Hữu Nãi Ngư bỗng nhiên nói ra.

- Khoảng cách tới lúc tiếp theo ngươi đưa vật tư tới cung điện dưới lòng đất còn mấy ngày?

Thiết Sa nói.

- Còn một ngày, chính là sáng mai. Bình thường, ta đều là lúc hoàng hôm đem vật tư đưa vào.

Hữu Nãi Ngư nói.

- Ta quyết định muốn đi cung điện dưới lòng đất nhìn tộc nhân của ta một cái, có thể nghĩ ra biện pháp gì đem ta giấu ở trong những vật tư được đưa đi kia không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.