Edit: susublue “Nương, rốt cuộc chúng ta cũng vào đến Phượng thành.” Bách Hợp hơi đạp gót sen, gương mặt tuyệt mỹ thuần khiết đầy ý cười, nàng nhẹ nhàng chạy bộ đến Xương Văn Đình ở phía sau, nhìn và nói: “Phượng thành này đầy quyền thế, chúng ta phải nịnh bợ phủ Thừa tướng thật tốt.” Nhưng nàng tới nơi này còn có một nguyên nhân khác. Hai năm trước nàng và phụ thân ngẫu nhiên đi ngang qua Phượng thành này, ở đây nàng bất ngờ gặp được một vị nam tử, tuy rằng nam tử đó không biết nàng nhưng nàng vĩnh viễn không quên được cảnh tượng hắn giết người. Cường đại, yêu nghiệt, tuyệt đại phong hoa, mấy từ này đều không đủ để hình dung vị nam tử đó. Dù cho nàng chỉ trốn sau cây nhìn trộm hắn nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng lại vĩnh viễn không quên được, thế cho nên sau này nàng thường xuyên mơ thấy nam nhân kia, thậm chí mơ thấy cùng hắn ân ái triền miên, cho nên nàng mới thúc giục mẫu thân tới Phượng thành nương nhờ họ hàng, tất cả cũng là vì tìm kiếm tình nhân trong mộng của mình. Mấy năm nay nàng nỗ lực khiến chính mình trông giống tiểu thư khuê các là vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương. Mà nàng tin tưởng nam nhân yêu nghiệt kia sớm muộn cũng sẽ thuộc về mình. Trừ phi trên đời này còn có người ưu tú hơn nàng! “Thật không biết phủ Thừa tướng giáo dục nữ nhi như thế nào.” Xương Văn Đình hừ lạnh một tiếng, khóe môi đầy ý khinh miệt: “Tiện nhân tên Vân Li kia thật đúng là không hiểu lễ nghĩa, vừa nhìn đã biết không có nương dạy dỗ, về sau nhất định gả không được, nếu so ả ta với Hợp nhi của ta thì đúng là làm bẩn Hợp Nhi, loại tiện nhân như thế sao phủ Thừa tướng lại để nàng ta ở lại? Hẳn là phải đuổi ra khỏi cửa mới đúng!” Lúc này Xương Văn Đình nghiễm nhiên quên mất bà ta mới là khách tới ở nhờ phủ Thừa tướng. “Mẫu thân đừng nói như vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng, vạn nhất bị người ta nghe thấy chẳng phải sẽ liên lụy đến chúng ta sao?” Bách Hợp nhíu mày liễu, mẫu thân này của nàng có gì nói đó, tính cách lại đanh đá vô lý, cũng khó trách cha không thích bà. Loại chuyện này để ở trong lòng thì tốt rồi, hà tất lại nói ra? “Ta nói thì thế nào? Ngươi không thấy cảnh tượng vừa rồi sao? Lão phu nhân và Thừa tướng đều rất không thích tiện nhân này, dù nói ra cũng không ai trút giận giùm ả ta, loại tiện nhân này mà cũng xứng đâm người khác bị thương, nhưng sao thị vệ của Tứ hoàng tử lại cứu nàng ta?” Hiển nhiên trước khi tới đây Xương Văn Đình đã điều tra tin tức có liên quan đến phủ Thừa tướng rồi nên tất nhiên cũng biết chuyện Vân Li rình coi Tứ hoàng tử rồi bị thị vệ đâm bị thương, nhưng bà ta lại không biết Vân Li lúc trước đã chết rồi, Vân Li hiện giờ chính là một u hồn đến từ dị thế. “Tuy là như thế nhưng chúng ta vẫn chỉ là khách ở chỗ này, mẫu thân luôn mồm gọi Vân Li là tiện nhân, lão phu nhân và Thừa tướng nghe thấy sẽ có cảm tưởng gì?” “Được được.” Xương Văn Đình không kiên nhẫn phất tay, chặn lời Bách Hợp lại, “Nương chỉ không quen nhìn tiện nhân kia giả bộ thanh cao, không phải nàng ta thích Tứ hoàng tử sao? Không bằng coi đi quyến rũ Tứ hoàng tử đi, với dung mạo của con muốn làm trắc phi đều không thành vấn đề.” “Nương!” Khuôn mặt xinh đẹp của Bách Hợp biến sắc, nào có mẫu thân nào kêu nữ nhi của mình đi quyến rũ nam nhân? Tuy rằng Tứ hoàng tử có danh hiệu đệ nhất mỹ nam của Phượng Tường quốc, nhưng nếu so với nam nhân nàng gặp hai năm trước thì còn kém quá xa. “Việc này cứ như vậy đi, nếu con leo lên giường Tứ hoàng tử thì sẽ có lợi cho tương lai chúng ta, làm nữ tử thì nên trả giá vì gia tộc mình, tuyệt đối không có quyền nói chuyện yêu đương.” Bách Hợp sửng sốt, không dám tin nhìn Xương Văn Đình, đây thật sự là mẫu thân ruột của nàng sao? Làm gì có mẫu thân nào nói chuyện với nữ nhi như vậy? Đây là vận mệnh của nàng sao? Không, nàng không cam lòng, tương lai của nàng phải do nàng nắm lấy, ngoại trừ nam nhân kia, ai nàng cũng không gả, chỉ sợ là hắn chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nàng…… Hậu viện Vân phủ, nữ tử ngửa mặt lên trời duỗi cái eo lười, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhợt nhạt, đúng lúc này dưới nắng sớm yên tĩnh vang lên một âm thanh già nua: “Ha ha, tiểu nha đầu, hiện giờ trình độ dược thiện của ngươi càng ngày càng cao, thật đáng mừng.” Vân Li nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, vẫn không thể khống chế được dị năng.” “Ngươi không nên gấp gáp nhất thời, tiểu nha đầu, không tới mấy năm nữa ngươi sẽ có thể khống chế thành thạo dị năng, lúc đó thiên hạ sẽ để ngươi chơi đùa, ta thật chờ mong ngày đó.” “Thương Lam tiền bối, ngươi muốn dùng cả đời để nói với ta những lời này sao?” Vân Li hơi cúi đầu, nhìn vật chứa hình hoa hồng đen, mỉm cười hỏi. “Ta……” Thương Lam thở dài, giọng nói đầy vẻ bi thương vô tận: “Còn chưa tới lúc ta xuất hiện, tiểu nha đầu, một ngày nào đó ta sẽ ra ngoài gặp ngươi.” Vân Li còn muốn nói gì đó nhưng lơ đãng thoáng nhìn thấy Vũ Nguyệt đang gấp gáp chạy về phía này, lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt vào. “Tiểu thư, tiểu thư……” Vũ Nguyệt nhanh chóng chạy đến trước mặt Vân Li, dùng sức thở hổn hển: “Tiểu thư, người biết không? Dị Tính Vương gia của Tử Nguyệt quốc đã tới Phượng Tường quốc rồi, là tới để cầu thân, bệ hạ kêu thiên kim tiểu thư của các đại phủ đều vào hoàng cung.” “Vậy sao?” Vân Li nhướng mày, duỗi tay hái một chiếc lá xanh xuống, nhàn nhạt nói: “Chuyện này có liên quan gì tới ta?” Nàng không hề có chút hứng thú với vị Dị Tính Vương gia này. “Nhưng mà bệ hạ kêu tất cả thiên kim chưa hôn phối đều phải đến hoàng cung, nhưng phu nhân sớm đã đoán ra phủ Thừa tướng sẽ không để tiểu thư nổi bật, bởi vậy nên mới đưa vài món quần áo trang sức qua kêu nô tỳ trang điểm cho tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ có nghe được vài tin tức về vị Dị Tính Vương gia này, nghe nói chức vị của hắn là do hắn yêu cầu bệ hạ của Tử Nguyệt quốc phong tặng, như vậy có thể thấy được vị Vương gia này cường hãn thế nào, lại còn có dung mạo hơn cả thần tiên, a, tiểu thư, rốt cuộc người có nghe nô tỳ nói chuyện không vậy?” “Hả?” Vân Li như vừa hoàn hồn lại từ cõi thần tiên, nghi hoặc nhìn Vũ Nguyệt thở phì phò: “Ngươi nói cái gì?” “Tiểu thư!” Vũ Nguyệt chu miệng, nàng sớm biết những lời này tiểu thư sẽ không nghe lọt lỗ tai, nhưng nếu vị Vương gia thần bí kia trở thành vị hôn phu của tiểu thư, thâm tình ý hợp với tiểu thư thì có thể khiến đám cẩu nam nữ không biết xấu hổ kia tức chết rồi. “Vừa rồi ngươi nói muốn vào hoàng cung sao? Một khi đã như vậy, đi xem thử thôi.” Vừa dứt lời, Vân Li đã bước về phía trước, để lại Vũ Nguyệt ngơ ngác xuất thần: “Nhưng mà, phục sức phu nhân đưa……” Hoàng cung, trong hoa viên, muôn hoa đua nhau khoe thắm, đám thiên kim tô son trét phấn, trang điểm hoa hòe lộng lẫy, giống như muốn trở nên nổi bật giữa hàng tram người, như bách hoa tranh nhau khoe sắc. “Này, nữ tử kia là ai? Thiên kim nhà ai, sao ta chưa từng gặp qua?” Đột nhiên có người trông thấy thiếu nữ đứng ở bên cạnh Vân phu nhân, lập trức đáy mắt hiện lên vẻ ghen ghét, giống như hận không thể xé rách gương mặt thuần mỹ của nàng ta ra. Chỉ thấy thiếu nữ hơi nâng cằm, dung nhan đầy ý cười, mỗi khi có người nhìn nàng là nàng đều mỉm cười thân thiện, nhưng mà bộ dáng giả dối này ngược lại khiến những người đó càng chán ghét hơn. “Nàng ta sao? Ta biết, còn không phải là nữ nhi của biểu muội Vân phu nhân sao, tên là Bách Hợp gì đó?” “Bách Hợp? Nàng ta thật sự coi mình là hoa Bách Hợp thuần khiết sao? Ha ha! Người tới nơi này đều không một ai có tâm tư đơn thuần.” Nghe những người này châm chọc, Bách Hợp nhẹ nhàng nắm chặt tay đến trắng bệch như phấn, nàng ta xấu hổ hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào, nàng đã sớm nói không muốn đến hoàng cung, đều do mẫu thân một hai bắt nàng tới đây, nếu không sao nàng lại bị vũ nhục như vậy? “Đó là đại tiểu thư Vân Li của Vân gia đúng không?” Vào lúc này có người phát hiện ra Vân Li đang im lặng không nói gì, nếu so với Bách Hợp cố làm ra vẻ thì rõ ràng nàng chân thật hơn nhiều, một bộ y phục trắng không hề trang điểm, trên đầu cài một cây trâm ngọc trai, đơn giản mà không mất khí chất. “Người khác đều nói Vân gia đại tiểu thư Vân Li thay đổi dung mạo, ta còn chưa tin, hiện tại xem ra lời đồn không phải giả.” “Hừ, dù thay đổi thì thế nào? Vịt con xấu xí vẫn không thành phượng hoàng được, chẳng lẽ nàng ta cũng muốn được Vương gia lựa chọn sao? Không cầm gương đi soi thử đức hạnh của nàng ta.” Người nói lời này rõ ràng là ghen ghét. “Không thể nói như vậy, nếu so với Bách Hợp gì đó kia thì Vân cô nương đúng thật là càng cao hơn một bậc.” Những người này nói vậy khiến bàn tay đang nắm chặt của Bách Hợp siết lại, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nàng cắn chặt hàm răng, đáy lòng toát lên cảm giác không cam lòng. Bách Hợp nàng tự nhận không bằng bất cứ kẻ nào, nhưng Vân Li có tư cách gì mà so sánh với nàng? Chỉ là dù không cam lòng nhưng khuôn mặt vẫn đầy ý cười thuần mỹ, cất bước đi đến trước mặt Vân Li, thân thiết cầm tay nàng, nói: “Tỷ tỷ, những người này là bằng hữu của tỷ sao? Có phải nên giới thiệu với muội một chút không?” Bách Hợp chớp đôi mắt, trong mắt lập loè ý chờ mong. Tất cả mọi người dừng nói chuyện, ánh mắt nhìn hai người. Đồng thời, Lạc Dận cũng bất giác nhìn qua, lúc nhìn thấy Vân Li thì trong long đột nhiên nhảy dựng, khóe miệng đầy hương vị chua xót. Vân Li khẽ cau mày, chợt nhếch khóe miệng lên, hất tay Bách Hợp ra, cầm lấy khăn lông Vũ Nguyệt đưa rồi lau tay. “Tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy?” Bách Hợp uất ức chu môi, biểu cảm hồn nhiên vô tội: “Ngươi chán ghét ta như vậy sao? Chúng ta là biểu tỷ muội, vì sao ngươi lại không muốn tiếp nhận ta? Là bởi vì biểu dì chiếm vị trí của mẫu thân ngươi sao?” Lập tức đông đảo ánh mắt nhìn về phía Vân Li, đám nữ tử đều ôm tâm trạng xem kịch vui, nam tử thì trong mắt mang theo ý trách cứ, giống như cho rằng hành vi của nàng quá đáng. Vân Li hơi mỉm cười, ánh mắt thanh lãnh liếc nhìn Bách Hợp, đáy mắt lập loè: “Ngươi cũng đã nói hiện giờ phu nhân phủ Thừa tướng là biểu dì của ngươi, vậy biểu tỷ của ngươi cũng chỉ có một, đó là Vân Nguyệt Thanh, không có bất cứ quan hệ gì với ta, huống chi, ngươi muốn đánh chủ ý gì lên đám người ở đây thì tự ngươi biết, đừng nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc, cho rằng không ai biết mưu ma chước quỷ của ngươi.” Vân Li quát lớn khiến mọi người gật đầu, bây giờ là thời khắc mấu chốt, nàng muốn đánh chủ ý gì lên đối thủ cạnh tranh đây? Hơn nữa các nàng cũng không nên kết giao với loại nữ nhân đê tiện này. “Khụ khụ.” Bỗng nhiên, hai tiếng ho khan từ phía sau vang lên. Mọi người quay đầu lại nhìn thì liền thấy Minh Hoàng được thái giám cung nữ vây quanh đang đi về phía này, mà bên cạnh Minh Hoàng còn có một vị nam tử, chỉ thấy nam tử mặc hồng y như lửa, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, như yêu nghiệt tuyệt thế, môi đỏ đầy ý cười mê người, trong đôi mắt phượng cũng tràn đầy ý cười. Là hắn! Bách Hợp sửng sốt, chợt trong lòng đầy vẻ vui sướng, không sai, đây chính là nam tử nàng thương nhớ hai năm, không ngờ lại gặp ở chỗ này, chẳng lẽ đây là duyên phận của bọn họ? Bách Hợp hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân yêu nghiệt đang đi về phía này, trong lòng vui vẻ, lúc hắn sắp tới gần nàng thì nàng lại bất giác đi lên phía trước, mặt tỏ vẻ xấu hổ: “Vị công tử này,……” Nhưng nam tử lại không thèm liếc nhìn nàng một cái mà lại đi thẳng về phía Vân Li cách đó không xa……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]