Chương trước
Chương sau
Edit: susublue
“Tứ hoàng tử?” Lúc Vân Li quay đầu lại thấy dáng người nam tử tuấn tú thì khẽ cau mày, cười lạnh nói: “Không biết hôm nay có ngọn gió nào nổi lên mà lại thổi được Tứ hoàng tử tới đây vậy.”
Lạc Dận vốn là tới hưng sư hỏi tội nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi thì liền ngây ngẩn cả người, cho đến khi nghe Vân Li nói xong thì mới hồi thần lại, ánh mắt lóe sáng khác thường: “Có phải ngươi đi tìm phụ hoàng kêu người hạ chỉ ép ta cưới ngươi không?”
“Tứ hoàng tử, có phải ngươi quá coi trọng mình rồi không?” Vân Li nhếch môi cười, ánh mắt từ từ đánh giá Lạc Dận từ trên xuống dưới: “Xin lỗi, ta không dám có hứng thú với loại nam nhân như ngươi, cho nên dù ngươi nguyện ý thì ta cũng không đồng ý.”
Lời nói của nữ tử giống như một tảng đá nặng hung hăng đánh vào lồng ngực Lạc Dận, hắn kinh ngạc ngửa đầu nhìn Vân Li, thật giống như không quen biết nàng vậy, đây vẫn là nữ tử thường xuyên bám dính lấy mình đó sao?
Bỗng nhiên từ một chỗ cách đó không xa có một bóng người xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt Vân Li khiến mắt nàng lóe sáng, đôi mắt hơi ngân ngấn nước: “Tứ hoàng tử có thân phận cao quý, tất nhiên Vân Li không xứng với Tứ hoàng tử, nhưng Vân Li biết tâm Tứ hoàng tử đặt ở chỗ Vân Nguyệt Thanh nên ta nguyện lui bước nhường Tứ hoàng tử cho nàng ta.”
Lạc Dận đột nhiên ngẩn ra, trên dung nhan tuấn mỹ như thần thoáng có chút nghi hoặc.
Nàng ta vừa mới nói không có hứng thú với mình, vì sao đột nhiên lại như biến thành một người khác như vậy?
Tim hung hăng bị đâm một nhát nên khuôn mặt tuấn mỹ của Lạc Dận dần dần thay đổi, hai tròng mắt liếc qua khuôn mặt Vân Li: “Phụ hoàng đã hạ ý chỉ, bổn hoàng tử cũng không có biện pháp gì, nàng ta phải gả cho Thiếu tướng quân làm thê cũng không có liên quan đến bổn hoàng tử.”
Đáng chết, rốt cuộc mình đang nói cái gì vậy? Hắn tới nơi này không phải để hưng sư hỏi tội sao? Sao đến cuối cùng lại…… Không, không có khả năng, sao hắn lại bị con ma lem này mê hoặc được chứ? Nhất định là vì hắn không thể không tuân theo thánh chỉ của phụ hoàng.
“Tứ hoàng tử, ngươi nói cái gì?”
Một giọng nói đầy ý không dám tin vang lên từ phía sau.
Vân Nguyệt Thanh lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đầy nước mắt, nàng vội vàng che miệng, nước mắt chậm rãi chảy xuống theo khe ngón tay, lúc này trên gương mặt tuyệt mỹ đầy vẻ tuyệt vọng và đau đớn.
Nàng nghe nói Tứ hoàng tử tới đây nên mới chạy sang đây, không ngờ lại nghe thấy điều này, những lời nói đó đã dập tắt hi vọng cuối cùng của nàng ngay tức khắc.
“Tứ hoàng tử, ngươi hy vọng ta gả cho Thiếu tướng quân như vậy sao? Sao ngươi lại có thể đẩy ta cho nam nhân khác như vậy được? Chẳng lẽ ngươi không muốn cưới ta mà là muốn cưới con ma lem này!”
Ngón tay mảnh khảnh của Vân Nguyệt Thanh chỉ vào Vân Li, nàng ta điên cuồng hét to thành tiếng.
Khóe môi Vân Li nhẹ nhếch lên, hai tay khoanh trước ngực, nở nụ cười xinh đẹp, cảm thấy hứng thú nhìn màn diễn ở trong mái đình, đúng là vừa rồi nàng nhìn thấy Vân Nguyệt Thanh nên mới nói ra những lời đó, cũng may chuyện xảy ra tiếp theo không làm nàng thất vọng.
Lạc Dận chán ghét nhíu mày, hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ Vân Nguyệt Thanh thuần khiết trong lòng hắn lại có một mặt điên cuồng như vậy, nếu thật sự cưới nàng ta về thì có lẽ hậu viện sẽ không được an bình.
“Đây là ý chỉ của phụ hoàng, bổn hoàng tử cũng không có cách nào.”
Vân Nguyệt Thanh cắn chặt môi, lui về phía sau hai bước, nước mắt tuyệt vọng chảy xuống: “Không, không phải sự thật, Tứ hoàng tử, ngươi đã từng đồng ý với ta là nhất định sẽ cưới ta, ngươi không thể nói là không còn cách nào.”
Nói tới đây, Vân Nguyệt Thanh nhào lên giữ chặt ống quần Lạc Dận, nhưng Lạc Dận lại trực tiếp nhấc chân đá văng Vân Nguyệt Thanh đang thất vọng ra mà không có chút do dự gì, ánh mắt lại đầy vẻ lạnh lẽo.
“Vân Nguyệt Thanh, bổn hoàng tử chỉ thích nữ tử ôn nhu, bình thường ngươi dịu dàng ngoan ngoãn với bổn hoàng tử, bổn hoàng tử mới đồng ý hứa hẹn với ngươi, đáng tiếc bây giờ ngươi làm bổn hoàng tử quá thất vọng.”
Thân thể mềm mại của Vân Nguyệt Thanh run lên, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn rồi bò dậy, ánh mắt liếc nhìn Vân Li đầy vẻ thù hận.
Đều tại nữ nhân này, là nàng ta cướp Tứ hoàng tử, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ta được như ý nguyện!
Nhìn phương hướng Vân Nguyệt Thanh bỏ đi, ý cười ở khóe miệng Vân Li càng đậm, lúc nàng sắp sửa rời đi thì phía sau lại vang lên giọng nói cản bước chân nàng: “Vân Li, ngươi nhìn thấy Vân Nguyệt Thanh xuất hiện nên mới cố ý nói ra những lời đó?”
“Xem ra ngươi vẫn không quá ngu ngốc.” Vân Li cười lạnh một tiếng, đối với tên Tứ hoàng tử này nàng không có chút hảo cảm nào.
“Nhưng điều bổn hoàng tử nói cũng là sự thật, phụ hoàng đã hạ ý chỉ thì không ai có thể cãi lời, ngươi nhất định phải gả cho bổn hoàng tử làm trắc phi! Nếu không thì sẽ liên lụy đến cả nhà phủ Thừa tướng!”
“Ha ha, như thế không tồi, phụ hoàng ngươi muốn làm gì phủ Thừa tướng thì mau chóng làm đi.”
“Họ đều là người thân của ngươi!” Lạc Dận cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt nhìn Vân Li: “Không ngờ ngươi lại là một nữ nhân vô tình vô nghĩa như thế, phủ Thừa tướng nuôi dưỡng ngươi mười chín năm mà ngươi lại hồi báo bọn họ như vậy?”
Vân Li nghe vậy thì nở nụ cười, nụ cười đó mang theo ý chế giễu.
“Người thân? Thân là người thân thì sao lại đối xử khắt khe với ngươi từ nhỏ, còn không cho ngươi ăn no, thân là người thân mà mỗi tháng đều không quên đánh chửi ngươi, ngay cả hạ nhân cũng có thể bò lên đầu lên cổ tùy ý khinh nhục quở trách ngươi, thậm chí là đánh đập, đó mà cũng gọi là người thân sao? Vân Li ta sống trên đời này, không có bất cứ người thân nào, bọn họ không xứng!”
Sau khi xuyên tới nơi nay cũng vẫn có hạ nhân tới tìm nàng gây phiền toái, nhưng nàng không phải là Vân Li nhu nhược dễ bắt nạt lúc trước cho nên lúc này không còn kẻ nào dám tới ức hiếp nàng.
Nhưng rõ ràng những ngày tháng trước kia nàng sống không được tốt.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường của nữ tử trước mặt, trong lúc nhất thời Lạc Dận ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ Vân Li lại biết được nhiều như vậy, trong hậu cung hoàng tử công chúa thất sủng cũng giống như vậy cho nên hắn cũng thường thấy những việc thế này xảy ra.
Nhưng mà hắn lại không nhìn thấy bất cứ hận ý gì từ trong đôi mắt sáng ngời của nữ tử này mà chỉ có vẻ châm chọc và chế giễu vô cùng vô tận.
“Tứ hoàng tử, ngươi còn có việc gì sao? Nếu không có việc gì thì ta cáo lui trước.” Dứt lời, Vân Li không chờ hắn trả lời mà liền bỏ đi một mạch, giống như không muốn ở chung với hắn một giây nào nữa.
Lạc Dận xuất thần nhìn chăm chú vào bóng lưng Vân Li biến mất, ánh mắt hơi hoảng hốt, nàng thật sự là Vân Li thích đứng sau lưng nhìn lén hắn sao? Vì sao hắn lại cảm thấy nàng đã thay đổi thành một người khác……
Thánh chỉ đến phủ Thừa tướng rất nhanh, mà sau khi Vân thừa tướng tiếp chỉ xong thì Hộ Quốc tướng quân phủ liền phái cỗ kiệu đến, lần này người của Hộ Quốc tướng quân phủ không cho Vân thừa tướng cơ hội chần chờ mà liền mở miệng nói: “Ta được phu nhân phái tới đón Vân Li tiểu thư qua trò chuyện.”
Tới đón Vân Li?
Vân thừa tướng sửng sốt một chút, không phải bệ hạ lệnh Thiếu tướng quân cưới Nguyệt Thanh làm thê sao? Vậy rốt cuộc phu nhân tướng quân có ý gì? Nhưng mặc kệ là có ý gì thì Vân thừa tướng đều không thể từ chối.
Cỗ kiệu chậm rãi khởi hành, Vân thừa tướng trầm tư nhìn theo cỗ kiệu một lúc vẫn không thể hồi thần lại.
Xem thái độ của Thiếu phu nhân đối với Vân Li thì có lẽ nàng ta có chỗ tốt để lợi dụng……
Dì Hồng và Huyền Minh đã đứng ngoài cửa lớn của Tướng quân phủ chờ nàng, bên cạnh hai người còn có một vị nam tử trung niên anh tuấn, cả người bao phủ khí chất không giận mà uy, có lẽ là hàng năm giết chóc làm trên người hắn luôn có hơi thở đáng sợ, ánh mắt cũng sắc bén như kiếm.
Hắn là Hộ Quốc tướng quân uy chấn Tứ phương, Huyền Sát.
Không bao lâu một chiếc cỗ kiệu đã ngừng ở trước cửa, màn kiệu chậm rãi được vén lên, một đôi tay nhỏ như ngọc duỗi ra, nhìn thấy đôi tay này làm người ta suy đoán xem người bên trong có dung nhan tuyệt sắc đến mức nào, nhưng khi trông thấy dung mạo nữ tử thì lại bất giác lộ vẻ mặt thất vọng.
“Li nhi.” Dì Hồng bước nhanh đến cầm lấy tay Vân Li, vui mừng nói: “Cuối cùng con cũng tới rồi, tạm thời con vẫn không nên trở về cái nơi ăn thịt người không nhả xương như phủ Thừa tướng, trong khoảng thời gian này hãy ở lại Tướng quân phủ của ta đi.”
Nhìn bạn tốt lúc trước của mẫu thân, Vân Li cũng thả lỏng cả người và nở nụ cười xinh đẹp: “Được, vậy quấy rầy dì Hồng rồi.”
“ Con đó, đứa nhỏ này, cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy, mau vào đi, phòng của con ta đã cho người dọn dẹp xong rồi.” Dì Hồng lôi kéo tay Vân Li, mỉm cười đi vào cửa.
“Minh nhi, con nhìn nương con xem, có nghĩa nữ là liền quên mất phụ tử chúng ta.” Huyền Sát chỉ vào hai người cười nói, trong lòng có chút ghen tuông.
Khóe môi Huyền Minh nhếch lên, không nói gì mà chỉ đi thẳng vào trong, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp lóe sáng khác thường.
“Tiểu tử này cũng cùng một loại người.” Huyền Sát trừng lớn đôi mắt, chợt nhìn thấy dì Hồng đã đi xa thì vội vàng đuổi theo: “Phu nhân, phu nhân đi từ từ chờ ta với.”
Đáng tiếc, có Vân Li rồi nên dì Hồng không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, thiếu chút nữa đã khiến cái lu giấm của Huyền Sát bị đánh đổ……
Vào bữa tối khi mọi người ngồi cùng một bàn thì rất hoà thuận vui vẻ, đây là thứ tuyệt đối không có ở Vân thừa tướng phủ, phủ Thừa tướng quy củ nghiêm ngặt hơn, tất cả mọi người đều dùng bữa trong phòng mình, chỉ có cuối tháng mới có một buổi gia yến. Nhưng đáng tiếc Vân Li không được sủng ái nên không có tư cách tham dự gia yến, hơn nữa trước khi xuyên qua thì cha mẹ đều ở nước ngoài, rất ít khi gặp nhau, đây là cảm giác nàng chưa bao giờ được nếm trải.
“Tướng quân, thánh chỉ của bệ hạ đã hạ xuống rồi, chẳng lẽ thật sự muốn nhi tử của chúng ta cưới nữ nhân Vân Nguyệt Thanh kia?” Dì Hồng nhăn mày liễu lại, dung nhan cũng nhăn nhó, nghĩ tới nữ nhân kia là bà lại cảm thấy ghê tởm.
“Thật ra Minh nhi cưới nữ nhân kia cũng không phải chuyện gì xấu.” Huyền Sát buông đũa, cười nói: “Nàng ta ở phủ Thừa tướng ức hiếp Li nhi như vậy, cưới nàng ta về nhà thì có thể tùy ý báo thù, mà chúng ta có thể nhận Li nhi làm con gái nuôi, vậy thì con bé sẽ trở thành em gái nuôi của Minh nhi, là em chồng của Vân Nguyệt Thanh, ở trong nhà cũng có địa vị hơn so với nàng ta……”
“Vẫn là tướng quân nghĩ chu đáo, hai chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ sinh được một nhi tử, ta vẫn luôn muốn có một nữ nhi, Li nhi, con có nguyện ý làm nữ nhi của dì Hồng không?” Dì Hồng quay sang nhìn chăm chú vào Vân Li rồi mỉm cười hỏi.
“Mẹ nuôi, cha nuôi.” Vân Li cười xinh đẹp, nụ cười này khiến khuôn mặt nhỏ cũng trở nên sinh động hơn.
Một tiếng cha nuôi này khiến Tướng quân thật sự rất thoải mái, hắn không nhịn được nữa nên vỗ bàn cười to nói: “Ha ha, tốt, nữ nhi ngoan, về sau nếu người phủ Thừa tướng ức hiếp con thì cứ trở về nói cho cha nuôi, cha nuôi có trăm vạn hùng quân đang chờ ở ngoài biên quan, ai dám ức hiếp nữ nhi bảo bối của ta thì ta lập tức đi giết hắn!”
Trong lòng Vân Li cảm thấy ấm áp, tuy rằng nàng tình nguyện nhận bọn họ làm cha nuôi mẹ nuôi là có dụng ý của riêng nàng nhưng không thể không thừa nhận hai người thật sự rất thật lòng với nàng, như vậy nàng cũng nguyện ý làm tốt phận sự của một nữ nhi.
“Cứ như vậy đi, nhưng mà uất ức cho Minh nhi rồi.”
“Nương, ta không có gì uất ức.” Khóe môi Huyền Minh nhếch lên thành một độ cong gợi cảm, lúc nhìn qua Vân Li thì đôi mắt màu hổ phách lại có chút nhu hòa: “Làm huynh trưởng thì phải có bổn phận xả giận cho muội muội, Vân Nguyệt Thanh đã từng ức hiếp nàng như vậy, ta sẽ đòi lại từng chút từng chút một cho nàng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.