Trời chiều bao phủ khắp mặt đất, đẩy nhẹ cửa phòng ra, Dạ Nhược Ly chậm rãi bước ra nhưng dung nhan không bộc lộ chút tình cảm nào làm lòng người xiết chặt.
“Tiểu thư, phu nhân như thế nào rồi?” Gia Nhi vội vàng cất bước lại hỏi, khuôn mặt thanh tú toàn vẻ lo lắng, bàn tay khẩn trương nắm chặt vạt áo nhìn Dạ Nhược Ly.
“Mẫu thân không có gì nguy hiểm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khoẻ lại,” Dạ Nhược Ly lắc đầu, nghĩ tới việc Bắc Ảnh Thần bị mang đi như thế trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, dung nhan non nớt không chút cảm xúc: “Gia Nhi, Tuyết Hồ ở chỗ nào rồi?”
“Tuyết Hồ?” trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, Gia Nhi nhíu mày trầm tư, nửa khắc sau mới trả lời: “Thời gian này có lẽ nó đang ở sau núi.”
“Được, ta biết rồi, Lăng, ngươi đi theo ta.”
Dứt lời, Dạ Nhược Ly không để ý đến mọi người, bước nhanh đến sau núi. Lăng hơi sững sờ rồi cũng đi theo sau.
Trong thời gian này Tuyết Hồ tương đối thoải mái, có ăn có chơi có nha hoàn hầu hạ, lại là mỹ nữ là nó yêu thích không thôi, có Huyền thú nào được đãi ngộ như nó chứ? Mặc dù thương thế đã tốt hơn rất nhiều nhưng nó thấy luyến tiếc thật sự không muốn rời khỏi đây a.
Bỗng nhiên một dung mạo tuyệt sắc phóng lớn trong mắt nó, Tuyết Hồ hoảng sợ vội vàng bò lên, lui về sau mấy bước mới nhìn ra Dạ Nhược Ly: “Ngươi làm gì vậy? Làm ta sợ muốn chết.”
Lần trước gặp mặt là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi/1566646/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.