"Làm sao ngươi và Đoan Mộc Triết lại có quan hệ như vậy?" Trung Sơn vương
không trả lời mà hỏi lại, nhấc áo dài lên, bước một bước lên bậc thang phía trước.
Giọng nói của Lạc Vân Hi vẫn không thay đổi: "Không liên quan gì đến ngươi."
Đáy mắt Trung Sơn vương càng trở nên tối tăm, "Vậy thì, tại sao Đoan Mộc Triết lại cảm thấy hứng thú đối với một cây đậu nành như ngươi?"
"Ngươi mới là đậu nành!" Lạc Vân Hi chửi hắn một câu.
Trung Sơn vương cười khẽ, lại bước thêm một nấc thang, cách nàng gần hơn một chút. Ánh mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới lần nữa, lạnh lùng nói: "Nhìn bánh bao nhỏ trước ngực mình một chút đi, không phải đậu nanh thì là cái gì? Đoan Mộc Triết tuấn tú,tài năng hơn người, sao lại để ý con vịt xấu xí như ngươi?"
Lạc Vân Hi im lặng, cười nhạt một tiếng: "Nhưng hắn lại cố ý coi trọng ta đấy thây."
"Đây cũng là chuyện tốt." Trung Sơn vương lại bước lên một bậc, đứng ở trước người nàng, bóng dáng cao lớn cũng chặn tất cả ánh trăng lại, trước mắt Lạc Vân Hi tối đen như mực. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, nói: "Uống viên thuốc này, ở bên cạnh Đoan Mộc Triết làm nội ứng của ta, không tốt sao?"
Lại là viên thuốc này sao?
Lạc Vân Hi nhìn chằm chằm vào viên thuốc màu nâu trong tay hắn, nhớ lại chuyện đêm đó Dương thành.
"Uống nó." Giọng Trung Sơn vương giống như dụ dỗ.
Lạc Vân Hi nhướn lông mày, đột nhiên nhìn về phía sau lưng Trung Sơn vương, ánh mắt sáng lên, nàng thở phào nhẹ nhõm, hơi mỉm cười nói: " Đoan Mộc Triết, may mà ngươi còn chưa đi."
Một luồng gió lạnh từ sau lưng truyền đến, Trung Sơn vương biết võ công của Đoan Mộc Triết tương đối mạnh, lập tức lui về phía sau một bước quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn về phía đó.
Vậy mà, cũng chỉ thấy gió thổi làm cỏ lay lay, một vùng tối tăm.
Hắn lập tức ý thức được -- rút lui!
"Pằng" Một tiếng, chân Lạc Vân Hi bay lên không đá một cái, ngay giữa cổ tay cầm viên thuốc của nam nhân.
" Vèo!" Không hề phòng bị dưới, viên thuốc rời tay, bay ra ngoài tường, lướt qua trên không trung một đường vòng cung đẹp đẽ.
Trung Sơn vương trở tay bóp chặt cổ tay Lạc Vân Hi, môi mỏng hé mở: " Lạc Vân Hi, ngươi quả nhiên là giảo hoạt, Bổn vương thực sự rất thích ngươi!"
"Ta sẽ suy nghĩ." Lạc Vân Hi đề phòng nhìn chăm chú vào hắn.
Giọng của Trung Sơn vương trở nên dịu dàng hơn: "Nhìn lòng bàn tay ngươi, đã đỏ hết, còn nói không nóng!"
Nói xong, hắn nắm tay phải của nàng, lật lên, quảnhiên, lòng bàn tay đỏ bừng.
Lạc Vân Hi cau mày, nam nhân này sao lại thay đổi nhanh như vậy? Nàng vừa muốn rút tay ra, Trung Sơn vương đã đặt một lọ thuốc cao mát mẻ vào trong tay nàng, nói nhỏ: "Tự bôi đi, không cần cám ơn Bổn vương. Bổn vương chỉ thương hại ngươi thôi."
Nói thì nói như thế, nhưng này thế gian người có thể được hắn cho là đáng thương thì có mấy người đây?
Lạc Vân Hi còn chưa kịp phản ứng, Trung Sơn vương đã quay bước rời đi, gió đêm lay động tay áo, bay phất phới.
"Khinh Hồng!" Nàng cất giọng kêu.
"Tiểu thư!" Khinh Hồng từ góc tối hiện thân, nửa quỵ dưới đất.
"Vừa rồi sao không ra?" Lạc Vân Hi khẽ nhìn lòng bàn tay sưng đỏ, không hề liếc mắt nhìn lọ thuốc cao.
"Thuộc hạ vừa bị Cửu Sát ngăn cản, hắn là ám vệ hàng đầu của Trung Sơn vương, thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn." Trên mặt Khinh Hồng đầy vẻ áy náy.
"Tốt lắm, đi xuống đi." Lạc Vân Hi nắm lọ thuốc cao, nhẹ nhàng khoát tay, xoay người trở về phòng.
Sau khi tắm, nàng nằm dài trên giường, mới vừa ngủ một lát, một bóng dáng lạnh lẽo xông vào, đứng ở trước màn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]