Chương trước
Chương sau
Edior: thu thảo

Lúc Lạc Vân Hi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, lòng khẽ nhúc nhích, nắm chặt Xuân Liễu leo thẳng lên.

Đến cửa sổ, thân hình người kia tránh sang bên cạnh, nhấc Tuyết Cẩm lên, giúp Lạc Vân Hi leo vào.

"Sư huynh." Lạc Vân Hi đeo Tuyết Cẩm trên eo, yếu ớt kêu một tiếng, đàng hoàng cúi đầu.

Gương mặt Đoan Mộc Ly âm trầm vô cùng, hai mắt tập trung nhìn nàng: "Còn nhớ có người sư huynh như ta sao?"

Tiếng nói của hắn, tràn đầy chất vấn.

Lạc Vân Hi xấu hổ cười, một đám hộ vệ có vũ trang xông đến ngoài cửa phòng.

Cửa phòng khép hờ, bọn hắn dễ dàng bắt lấy bóng dáng Lạc Vân Hi, kêu lên: "Vương gia, để đi vào bắt thích khách không?"

Đoan Mộc Ly ném một ánh mắt tàn nhẫn qua đó, môi mỏng khẽ mở: "Muốn tìm đường chết sao? Là người thân của bản hoàng tử."

Đừng nói những người kia sững sờ, mà cả Lạc Vân Hi cũng choáng.

Người thân ư? 

Nhìn mặt Đoan Mộc Ly cũng không có ý đùa, những ám vệ kia liền rùng mình, trong cơn kinh hoảng lập tức nhận lỗi với Lạc Vân Hi: "Là chúng tiểu nhân có mắt không thấy được Thái sơn, đắc tội rồi!"

Lạc Vân Hi cười nhạt: "Không sao." Nàng quay đầu, kinh ngạc hỏi: "Tiệm này, là của huynh sao?"

Đoan Mộc Ly gật đầu, ngồi vào cạnh bàn, sai người mang trà đến, bưng cho Lạc Vân Hi, lười biếng hỏi: "Ngươi muốn mở quán sao?"

"Có ý nghĩ này một chút thôi!"

"Làm gì vậy?"

Lạc Vân Hi cong môi: "Làm ăn,  về phần là làm ăn gì, sau này huynh sẽ biết."

Đoan Mộc Ly nở nụ cười nói: "Tửu lâu này là do ta mua lại năm trước, muội đã muốn, vậy liền cho muội, trong kinh thành không thiếu nơi tốt."

"Bao nhiêu bạc vậy?" Lạc Vân Hi hỏi.

"Ngươi thấy sao?" Đoan Mộc Ly hỏi ngược lại nàng.

"Giảm 20% thôi, thì là ba ngàn lượng, hiện tại bán cho ta hai ngàn lượng, ngược lại huynh cũng không lỗ bao nhiêu." Lạc Vân Hi nhếch môi cười.

Sắc mặt Đoan Mộc Ly trầm xuống: "Nói tiền tổn thương tình cảm đó!"

Nụ cười của Lạc Vân Hi nhẹ thu lại, nàng biết ý Đoan Mộc Ly, hắn muốn tặng cho nàng, thế nhưng, hắn tặng, nàng lại không muốn.

Nàng muốn tửu lâu này, là muốn đổi thành thanh lâu, dùng để đả kích Thần lâu, mà Thần lâu, hiện nay chính là của Đoan Mộc Ly.

"Nếu như ngươi cảm thấy hai ngàn lượng không được, ta lại trả thêm." Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Tuy nói tiền làm tổn thương thương tình cảm, nhưng còn có câu nói là cho dù là huynh đệ ruột, cũng phải tính toán rõ ràng."

Mày Đoan Mộc Ly nhíu lại, còn muốn nói gì đó, nhưng Lạc Vân Hi lại quyết tâm, nói: "Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, ngươi bán cho ta, ta trả cho ngươi tiền, sau này, nếu xảy ra vấn đề gì, không ai được phép trách ai."

Cuối cùng Đoan Mộc Ly không ép được nàng, đáp ứng nhận bạc của nàng trước.

Chưởng quỹ và hộ vệ trong đây đều bị Đoan Mộc Ly gọi tới, khi bọn hắn biết được Lạc Vân Hi thật sự mua được cửa hàng này, đều giật mình, không ngừng bận rộn đồng ý làm theo Lạc Vân Hi ngày thứ hai hủy đi bảng hiệu, giúp nàng xây dựng lại, làm thiết kế mới.

Bên trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Ly.

Sau khi ôn chuyện, Đoan Mộc Ly nâng trà nhấm một miếng, nói: "Yên nhi hôn mê một năm, muội biết không?"

Mày Lạc Vân Hi không vui nhíu lại, lại là Yên nhi . . . Nàng lạnh lùng nói: "Không biết, cũng không muốn biết!"

"Hi nhi, ngươi đang trốn tránh!" Đoan Mộc Ly trầm tĩnh nói ra ý nghĩ trong lòng nàng.

Lạc Vân Hi ngừng lại, trong con ngươi xẹt qua sự buồn cười: "Trốn tránh ư? Sư huynh cho là ta đang trốn tránh cái gì đây? Đỗ Tình Yên hôn mê, liên quan gì tới ta?"

"Thật sự không liên quan tới ngươi sao? Trung Sơn Vương muốn từ hôn với nàng ấy . . . Ngày ấy ở trên thuyền, Trung Sơn Vương đối với ngươi thế nào, trong lòng ta và ngươi đều biết."

Từ trước đến giờ Trung Sơn Vương lạnh lùng có thể xuất hiện ra tay giúp người, nhưng lần đó, hắn không chỉ mang Lạc Vân Hi đi, thậm chí là ở ngay trước mặt mình, tuyệt đối không kiêng kỵ.

"Hắn đối ta như thế nào là chuyện của chính hắn, liên quan gì tới ta?" Lạc Vân Hi nhướn mày, nụ cười lạnh nhạt hẳn: "Sư huynh cho là thế nào?"

Đoan Mộc Ly suy tư một lát, trầm giọng nói: "Hi nhi trong lòng rõ ràng là tốt rồi."

Lạc Vân Hi càng cảm thấy buồn cười: "Ta không hiểu, tuyệt đối không hiểu, càng không biết ngươi đang nói cái gì."

Đoan Mộc Ly có chút nhụt chí, hỏi nàng địa chỉ, Lạc Vân Hi vẫn chưa cho hắn một địa chỉ chính xác, không muốn hắn tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh hiện tại.

Đại phủ, màn đêm buông xuống, Lạc Vân Hi ngồi dưới ánh đèn cắt giấy, một năm nay rất tẻ nhạt, nàng cũng học xong cái này. Bàn tay khéo léo đan xen, như trên bướm bay trên trời, chẳng mấy chốc, một đóa thật đẹp đã nằm trong lòng bàn tay nàng.

"Rất đẹp!" Giọng nói cực thấp của Quân Lan Phong truyền đến.

Ngón tay Lạc Vân Hi ngừng, quay đầu lại.

Nam nhân mặc bạc áo khoác lông chồn màu xám, đi vài bước đến, ánh mắt ngóng nhìn đôi tay của nàng, trong con ngươi tràn đầy than thở.

"Đưa cho ta." Hắn nói, trực tiếp rút đi đoá hoa từ lòng bàn tay Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi cũng không ngăn cản, Quân Lan Phong ngồi bên cạnh nàng, giọng nói nhàn nhạt: "Không lui được, chẳng qua, Đỗ phu nhân nói, chỉ cần 22 tháng này làm xong lễ cập kê của Yên nhi, là có thể đáp ứng yêu cầu của ta."

"22 tháng ba sao?" Lạc Vân Hi kinh ngạc ngẩng đầu.

Đỗ gia, mà chọn thời gian này sao? Là trùng hợp, hay là . . .

"Cũng ngoài dự liệu của ta." Quân Lan Phong cay đắng cười: "Hi nhi, 22tháng ba, chính là sinh nhật, mà năm nay ngươi lại vừa vặn mười lăm tuổi."

Lạc Vân Hi thất thần một lát, dường như chê cười nhếch môi cười: "Vậy thì sao chứ?"

"Nên làm lễ cập kê." Quân Lan Phong nói, mắt nheo lại.

Lạc Vân Hi bĩu môi: "Không có hứng thú!"

"Vậy cũng phải làm!" Quân Lan Phong trầm tư một lát, nhìn về phía Lạc Vân Hi nói: "Mặc dù ngày ấy Yên nhi muốn tổ chức lễ cập kê, nhưng ngươi cập kê lễ chắc chắn sẽ không thua kém nàng ấy, trong lòng ta đó mới là điều quan trọng nhất."

Lạc Vân Hi nhẹ nâng mí mắt, hỏi: "So với Yên nhi của ngươi còn quan trọng hơn sao?"

Quân Lan Phong cau mày: "Cái gì gọi là Yên nhi của ta?"

"Ta theo thói quen thôi, nghe ngươi thân thiết kêu 'Yên nhi', liền theo bản năng cho là như vậy."

Khóe miệng Quân Lan Phong hơi cong, hắn cảm giác được, Lạc Vân Hi đây là đang biểu đạt bất mãn của nàng . . . Hắn dừng một chút, mới lên tiếng: "Trong lòng ta nàng là quan trọng nhất."

"Là ta, hay là Yên nhi của ngươi?"

Sắc mặt Quân Lan Phong đen vài phần: "Lạc Vân Hi!"

"A, Yên nhi và Lạc Vân Hi, đãi ngộ này, kém cũng chẳng phải một chút." Bờ môi Lạc Vân Hi hơi mím.

Đỗ gia giống như có chuẩn bị, ở lễ cập kê của nàng lại làm cập kê cho Đỗ Tình Yên, còn buộc Quân Lan Phong đáp ứng tới đó, tâm tình nàng có chút buồn bực, nói chuyện cũng đặc biệt gây khó khăn.

Quân Lan Phong không nói gì, vội vàng nói: "Hi nhi, ta có khi nào nói với ngươi mà không làm chưa? Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, bất luận ai cũng không thể so với ngươi được, Đỗ Tình Yên cũng không thể so được."

Lạc Vân Hi không nói, nhưng đôi môi đỏ mọng vểnh lên lại có chút buông lỏng, Quân Lan Phong mới nhẹ nhàng thở ra, tâm tình cũng vui vẻ theo.

Sau một nén hương, Quân Lan Phong ra trước viện, gọi Cửu Sát đi xem Thế Nhiệm làm việc ở đâu, không lâu sau, một chiếc xe ngựa màu đen chạy thẳng đến Lại bộ.

Thượng Thư bộ Lại, phụ thân của Tề Sính Đình tiếp đãi hắn. Gần đây Quân Lan Phong thường thay hoàng đế thị sát xung quanh, sự xuất hiện của hắn trực tiếp đại biểu cho hoàng mệnh, Tề thượng thư nào dám không quan tâm dốc sức tiếp đón chứ?

Dẫn hắn đến thư phòng ngồi, pha trà, dâng bánh ngọt, mang tông án của gần Lại bộ trong ba tháng gần nhất đặt lên bàn, chuẩn bị để hắn xem qua. Song lần này, Quân Lan Phong cũng không chú ý tới những tông án kia, dựa vào ghế gỗ, thần thái có chút lười biếng, cũng không nghiêm túc như lúc làm chánh sự.

Trong lòng Tề thượng thư nghi ngờ không thôi, hầu hạ ở bên cạnh.

"Thủ hạ của ngươi có người họ Đại phải không?" Tiếng nói của hắn có chút nhàn nhạt.

Tề thượng thư suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ngài nói đến Đại công văn phải không? Hắn chạy khắp nơi, bây giờ vẫn còn Lại bộ!"

"Gọi hắn đến đây cho ta, ngươi cũng không cần ở đây cùng hắn." Quân Lan Phong hơi nhắm mắt lại.

Thân thể hắn to lớn, hai chân có lực mạnh mẽ dang rộng mà ngồi, cằm nhẹ ngẩng, khí thế sắc bén như đao, mắt nhắm chặt, lông mi dài rung động, môi mỏng gắt gao mím lại.

Chỉ là từ xa nhìn lại, liền cảm thấy được nam nhân này rất thâm trầm, cao cao tại thượng, mang dáng vẻ uy nghiêm của người lanh đạo.

Không lâu lắm, Thế Nhiệm chạy một một mạch vào tiền thính, trên trán hắn rỉ ra nhiều giọt mồ hôi nhỏ, không kịp đi lau, vừa tiến đến đã "rầm" một cái quỳ xuống, miệng hành lễ liên tục: "Trung Sơn Vương thiên tuế! Thiên tuế thiên thiên tuế!"

Quân Lan Phong gật đầu, nói: "Đứng lên đi!"

Đại công văn này, nhìn là biết là người trung thực.

"Không biết Vương gia gọi ta tới có chuyện gì?" Trong lòng Thế Nhiệm chột dạ, đổ mồ hôi hột.

"Tất nhiên là có việc rồi." Quân Lan Phong cười quỷ dị, ra hiệu cho hắn ngồi vào ghế bằng gỗ lê ở phía đối diện.

Thế Nhiệm không dám hẳn, chỉ ngồi một phần ba đằng trước của ghế, nín thở yên tĩnh, bộ dạng đợi mệnh lệnh.

"Nghe nói Lạc tam tiểu thư là cháu gái của ngươi phải không?" Nhắc tới Lạc Vân Hi, ánh mắt Quân Lan Phong lập tức khắc nhu hòa hơn hẳn, khóe miệng nhéch lên nụ cười dịu dàng.

"Nàng năm nay 15 tuổi phải không? Nên làm lễ cập kê." Quân Lan Phong tốt bụng mà nhắc nhở hắn.

"Lúc nàng ở Lạc phủ nguyên vốn là thứ nữ, với thứ nữ mà nói, là không có lễ cập kê." Thế Nhiệm nói thẳng ra lời nói thật: "Huống chi tuy chúng ta xem nàng như người nhà, nhưng cũng không dám không nể mặt Lạc phủ."

Nếu như hắn tổ chức cập kê cho Lạc Vân Hi, Lạc phủ đuổi Lạc Vân Hi ra cửa sẽ nghĩ sao?




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.