Sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm, hướng về phương tiếng nói chuyện nhìn lại, cách cỏ dài, không thấy người đến, nhưng giọng nói thì hướng về phía bọn hắn bên này.
Môi Quân Lan Phong khẽ cong lên, cũng không rời lực chú ý đi, nhưng lại đưa tay, kéo nữ tử vào trong lòng.
Lạc Vân Hi không hề đề phòng, đầu gối vừa va một cái, đã té nhào vào trong ngực Quân Lan Phong, nàng nhanh tay nắm lấy vai hắn, ngẩng đầu, trong lúc bối rối quẫn bách liền liếc mắt nhìn hắn.
Quân Lan Phong lại vô cùng sung sướng, ánh mắt và biểu tình này của Hi nhi thật đáng yêu!
Mà lúc này, tiếng bước chân đã tới, kèm theo là tiếng vạch bụi cỏ, Lạc Vân Hi không lo nổi cái khác, cúi đầu, liền giấu cả khuôn mặt vào trong lòng Quân Lan Phong, hi vọng không bị nhận ra, nhưng trong nháy mắt nàng lại nghĩ đến, váy dài màu đỏ của mình có thể hoàn toàn bị bại lộ tại ở bên ngoài!
Những ngự Lâm Quân này chỉ cần dùng đầu óc nghĩ một chút, còn không biết là Lạc Vân Hi nàng sao?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi kêu khổ, nhưng Quân Lan Phong lại hoàn toàn không có việc gì, nắm chặt eo nàng, cằm ấn lên mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm thoang thoảng bay tới, hắn rất hưởng thụ.
"Nơi này có người!" Ngự Lâm Quân đi đầu tiên nhìn thấy bóng người, lập tức quát lên.
Quân Lan Phong nghiêng đầu, sắc mặt đã chuyển thành lạnh lùng, lạnh như băng tập trung nhìn người tới.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, ngự Lâm Quân đi đầu thấy rất rõ ràng, gương mặt kiên nghị ngũ quan tản ra sát ý thiên quân vạn mã cũng phải run cầm cập, chỉ cần lạnh nhạt chớp mắt, đã khiến người khác lạnh cả xương sống, đó không phải người khác, chính là Trung Sơn Vương người đứng đầu vạn quân!
Trong đầu hắn "oanh" một tiếng nổ tung, nhất thời choáng váng, đứng quên động đậy.
Mấy ngự Lâm Quân phía sau đã tới đây, cũng nhìn thấy tình cảnh này rõ ràng, sắc mặt bọn hắn bị kinh sợ tới trắng bệch, môi run run mấy lần, nói không ra lời, xoay người, chọn lựa nhanh chân bỏ chạy, sợ mình bị Trung Sơn Vương thấy được. Ngự Lâm Quân đi đầu lúc này mới phản ứng lại, mặt như tro tàn, hắn biết, mình thế nào cũng không chạy thoát, hai chân uốn cong, quỳ trên mặt đất, run rẩy giải thích: "Thuộc hạ không thấy gì cả, chẳng thấy gì cả!"
Môi mỏng của Quân Lan Phong khẽ mở, giọng nói không có một chút tình cảm: "Chỉ có người chết, mới không nói lỡ miệng."
Ngự Lâm Quân nghe được lời này, tuyệt vọng nằm rạp trên mặt đất, gấp gáp nói: "Cầu xin Vương gia tha mạng! Tha mạng! Thuộc hạ tuyệt đối không nói ra, nếu như nói ra ngoài, cả nhà đều không được chết tử tế!"
Lạc Vân Hi hơi liếc mắt qua, nhìn thấy ngự Lâm Quân như sắp chết, không khỏi nghĩ đến lúc mình và Quân Lan Phong mới quen, hắn từng móc mắt của một người, trong hoàng cung quả nhiên là nguy cơ tứ phía.
Quân Lan Phong trầm mặc nửa ngày, nhàn nhã hôn trán Lạc Vân Hi mấy cái, mới lên tiếng: "Tốt lắm, ngươi đi xuống!"
Ngự Lâm Quân bất chợt nghe được Trung Sơn Vương đổi giọng, trong lòng từ đáy vực tuyệt vọng "rầm" một cái thăng thiên luôn, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ: "Đa tạ Vương gia, Vương gia thiên tuế!"
Hắn đang định rời đi, Quân Lan Phong khẽ gọi một tiếng: "Đợi một chút!"
Lòng Ngự Lâm Quân lập tức nâng lên, cúi đầu hỏi: "Vương gia còn có gì sai bảo?"
"Đuổi nữ nhân bên ngoài kia đi, bổn vương không muốn gặp nàng ta!" Quân Lan Phong trầm giọng phân phó, hắn chỉ tất nhiên là Lạc Phi Dĩnh.
Ngự Lâm Quân bỗng cảm thấy phấn chấn, vang dội đáp: "Vâng!"
Đến khi hắn rời khỏi, Lạc Vân Hi mới nâng mặt lên, bỗng nhiên hô hấp một ngụm lớn, mới phát giác trong lòng thế mà tốt hơn.
"Bọn hắn sẽ không nói ra ngoài." Khóe miệng Quân Lan Phong nhếch lên ý cười ấm áp, nhìn hai mắt Lạc Vân Hi, nhẹ giọng nói.
Lạc Vân Hi trịnh trọng nói: "Bị ngươi dọa như vậy, còn dám nói ư."
Hai tay Quân Lan Phong nâng gò má của nàng, khiến cho nàng nhìn mình, cau mày hỏi: "Ta rất đáng sợ sao? Không ít người đều sợ ta."
Lạc Vân Hi nhìn hắn, nói: "Còn nhớ năm ngoái có người thấy ngươi ở cùng với ta, ngươi để Cửu Sát trừng phạt hắn như thế nào không?"
Quân Lan Phong suy nghĩ một lát, gật đầu.
"Người xấu tuy có đáng giận, nhưng người kia, chỉ là vận khí không tốt, vô duyên vô cớ bắt gặp mà thôi, đây lại chẳng phải bí mật lớn gì, ngươi làm như thế, thật sự là quá tàn nhẫn, người bên cạnh ngươi làm sao sẽ không sợ chứ?" Lạc Vân Hi thản nhiên nói.
Quân Lan Phong cảm thấy giọng nói của nàng có vẻ không thích, thấp giọng hứa: "Hi nhi không thích, sau này ta sẽ không bao giờ như vậy nữa."
"Ừm." Lúc này Lạc Vân Hi mới gật đầu.
Quân Lan Phong "ừ" một tiếng, nghĩ đến đêm qua ngủ hết sức ngon, không khỏi hỏi nàng: "Đêm nay, ta đến chỗ ngươi được không?" Một mình thật sự rất nhàm chán.
Lạc Vân Hi bị lời nói ngay thẳng như vậy của hắn làm mặt đỏ lên, nũng nịu nói: "Không được! Ngươi đừng làm bậy!"
Bỏ tay hắn ra, bước nhanh về hướng Kim Hoa điện.
"Hi nhi, đừng như vậy, ta chỉ hỏi thử thôi mà." Trong lòng Quân Lan Phong vô cùng buồn bực, rất muốn hàng đêm đều được ôm lấy Hi nhi yên giấc, xem ra, mình còn phải tiếp tục bị cô độc hành hạ.
Chẳng qua, đợi tình cảm giữa bọn hắn hoàn toàn định xuống, hắn nhất định phải ngày đêm ôm nàng không buông, bù lại cho đủ.
Lại nói ngự Lâm Quân kia sau khi ra khỏi bụi cỏ trực tiếp gọi Lạc Phi Dĩnh rời đó, Lạc Phi Dĩnh đứng dưới tán cây, thấy mấy người đi vào sắc mặt đều tái nhợt chạy ra, mấy vị đằng trước giống như là không nhìn thấy nàng ta, đi thẳng qua.
Nàng ta đang do dự, bị Ngự Lâm Quân này gọi, cũng lập tức nhấc váy đi theo hắn chạy về hướng Kim Hoa điện, một mặt chạy một mặt hỏi: "Trong đó có cái gì kỳ lạ sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]