Tiền nương cúi đầu không nói, khẩn trương đến thân hình gắt gao co lại, nàng ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, mới có thể làm Lạc Vân Hi tin tưởng.
Lạc Vân Hi lạnh nhạt gợi lên cánh môi, nói: "Chẳng qua, ta tin tưởng độc dược."
Nàng nói, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười tàn nhẫn: "Mùi vị tàng hoa tán, ngươi ước chừng cũng có nghe nói đi."
Cơ mặt Tiền nương nhảy loạn.
Trước mắt, nhiều hơn một gói thuốc màu trắng, giọng nói không có độ ấm của nữ tử vang lên: "Mang những thuốc này, ---- để cho tất cả người phản bội ta ở Thần lâu uóng! Trừ U Nhi ra!"
Sau khi Tiền nương khiếp sợ, hỏi: "Tại sao?"
Lạc Vân Hi cần phải xử phạt không phải U Nhi sao?
"Có lúc, khống chế một người, không bằng cô lập người đó tới một mình thì càng hữu hiệu hơn." Lạc Vân Hi nhìn ánh mắt khó hiểu của nàng ta, cao thâm khó dò nói.
U Nhi chiếm vị trí của nàng, chẳng qua là diễn kịch đồng tình trước mặt những người này. Nếu một ngày, nàng ta mất đi tất cả, mà tất cả, lại vì bản thân mình quản lý, tất cả cố gắng hoàn toàn uổng phí, thống khổ như thế so chết càng tàn khốc hơn. Tiền nương nhận gói thuốc, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư khi nào ban thưởng giải dược cho ta?"
"Đến lúc đó tự nhiên sẽ cho ngươi." Lạc Vân Hi không nhịn được đáp: "Ngươi có thể đi rồi!"
"Vâng!" Thân mình Tiền nương run rẩy đi xa.
Quân Lan Phong vô cùng kinh ngạc, xuyên qua bóng đêm đánh giá bên này, cũng không lộ diện.
Hi nhi và Thần lâu vẫn còn có quan hệ bí mật thế này? Lẽ nào, bởi vì Đoan Mộc Triết ư?
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Tiền nương và Tiểu Bích không ngừng bẩm báo thành quả với Lạc Vân Hi.
Sát thủ Thần lâu đều từng người một bị trúng độc, mỗi người bị trúng độc đều sẽ bị mang tới trước mặt Lạc Vân Hi nhận tội.
Đến ngày thứ bảy trên, U Nhi rõ ràng cảm giác được bản thân bị cô lập.
Nàng ta giận đùng đùng chạy vào nơi luyện tập của Thần lâu, lúc này, trong các đang có tiếng âm nhạc êm dịu vang ra, hai thiếu nữ tóc dài mỹ lệ đang múa nhẹ, tập luyện vũ khúc Lạc Vân Hi an bài để diễn xuất.
"Đều dừng tay cho ta!" U Nhi mặt lạnh kêu lên.
"Oanh Oanh cô nương, xin hỏi ngươi có chuyện gì?" Lạc Vân Hi ngẩng đầu lên, tay trái cầm một cuốn sách chưa xem xong, ánh mắt tĩnh lặng.
U Nhi không ngờ nàng sẽ bình tĩnh như vậy, càng kiêu ngạo phách lối hơn: "Phượng thiếu gia, ngươi gần đây đưa mấy bài vũ đạo không có bất kỳ giá trị thưởng thức gì, ta đề nghị ngươi đổi đi!"
Lạc Vân Hi khẽ cười, hỏi ngược lại: "Ngươi có phương pháp tốt hơn sao?"
U Nhi cười lạnh một tiếng, sắc mặt đều là vẻ kiêu ngạo: "Ca hát khiêu vũ, đều là sở trường của ta! "
Lạc Vân Hi mỉm cười như trước: "Tiếc thay, hiện tại Thần lâu là của ta, ta muốn làm thế nào thì làm thế đó! Oanh Oanh cô nương, ngươi chẳng qua là một người nổi bật trong lâu mà thôi! Bỏ đi một người, chuyện này rất dễ dàng, không có ngươi, Thần lâu vẫn hoạt động như thường!"
Lạc Vân Hi trào phúng thẳng như vậy, nói tới sắc mặt U Nhi từ hồng chuyển sang tím.
Lạc Vân Hi thừa cơ nói: "Nếu như Oanh Oanh cô nương không có việc gì, thì nên đi về phòng đi! Hai vị này là mầm non ưu tú ta tuyển ra, giá trị tương lai vô cùng cao, có thể đừng quấy rầy các nàng luyện múa được không!"
Sắc mặt U Nhi trắng bệch, nheo con ngươi lại, tuôn ra sát ý không hề che giấu chút nào, qua nhanh, nàng ta đè giọng xuống, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp: "Hiện tại, ta mới là người đứng đầu bảng trong lâu, có thể không quản được chuyện tương lai! Phượng thiếu gia đã coi trọng hai vị này như vậy, như vậy, đêm nay, để các nàng biểu diễn đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]