Chương trước
Chương sau
Edior: thu thảo

Sắc mặt Lạc Vân Hi âm trầm, liếc nhìn Tào Thiến, thời điểm kia, nàng ta đang yên đang lành xuất hiện ở giữa đường, thực sự kỳ lạ!

Nàng đè xuống bất mãn trong lòng, nói: "Ta có biện pháp chữa khỏi cho nàng ta."

Tần Bằng ngẩn ra, Tề Sính Đình nhắc nhở nói: "Hi nhi là thần y."

Tần Bằng lúc này mới phản ứng lại, liền tranh thủ đưa Tào Thiến tới, Lạc Vân Hi tiếp được nàng ta, nắm chặt vòng eo của nàng ta, không nhiều lời, trực tiếp đụng Tào Thiến lên tường.

"Ngươi làm gì?" Tần Bằng kinh ngạc hô, Tào Thiến cũng đồng thời kêu thảm một tiếng, che trán, nước mắt ào ào chảy ra.

"Đó chẳng phải là tỉnh rồi sao?" Lạc Vân Hi cười liếc nhìn Tào Thiến, đưa tay để nàng ta dưới đất, Tần Bằng nhanh chóng đỡ lấy Tào Thiến.

"Đình nhi, đã có Tần thế tử quan tâm Tào cô nương như vậy, chúng ta cũng không nên ở lại đây quấy rầy, đi thôi, ngươi muốn đi vào dịch quán không?"

Sắc mặt Tề Sính Đình biến thành âm u, nhưng không do dự, dắt tay Lạc Vân Hi, bước nhanh ra ngoài.

"Đình Đình!" Tần Bằng thấy Tào Thiến tỉnh rồi, cũng không phải lo lắng, nhanh chóng buông tay, đuổi đi theo, ngăn ở hai người đằng trước.

"Vừa rồi nàng ấy quá mức nguy hiểm, ta sợ không được biết ăn nói về nàng ấy thế nào với thúc phụ, mới có thể ném ngươi xuống." Mặt Tần Bằng đầy nụ cười khổ.

Hắn làm vậy xác thực là đúng, nhưng trong lòng Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình đều không thoải mái.
Tề Sính Đình nhàn nhạt nói: "Không có gì, ngươi không cần giải thích với ta, ta đã nói với ngươi, ta là trắc phi của Thái tử, muốn ngươi giữ một khoảng cách với ta một chút."

Lần này, là theo Tề thượng thư và Tề phu nhân tới đây, nàng ấy không tránh né được Tần Bằng, vừa rồi mới bị Tần Bằng hẹn ra, cũng chỉ muốn cùng hắn nói rõ ràng thôi.

Tuy, Tần Bằng nói hắn lần này là đến đưa Tào Thiến tới nhà thúc phụ nàng ta, từ nay về sau, chỉ sẽ cung cấp trợ giúp Tào gia, mà sẽ không cùng Tào Thiến kết thành vọ chồng, nhưng, chuyện này cùng Tề Sính Đình nàng có quan hệ gì chứ?

Hắn độc thân cũng được, đã thành thân cũng được, đều không thể thay đổi được sự thực mình gả cho người khác làm vợ!

"Sớm biết như bây giờ, sao lúc trước còn như thế chứ?" Khóe miệng Tề Sính Đình nở một nụ cười chua chát: "Nếu như, lúc trước, ngươi có thể suy nghĩ cho ta nhiều một chút, cũng sẽ không ra quyết định nhanh như vậy làm, ta cũng không thể vì trả thù ngươi gả cho Thái tử, sao lại có hôm nay chứ?"

Nàng ấy nói xong, quay đầu lại, bước về phái dịch quán.

"Đình nhi, rồi sẽ có cách." Tần Bằng thấp giọng nói.

Lạc Vân Hi theo Tề Sính Đình rời đi, Tề Sính Đình ở phía Tây lầu ba, ở cùng Tề phu nhân. Tề phu nhân buổi chiều đã tiến cung, nàng ấy vẫn coi Tần Bằng là con rể, cho dù xảy ra chuyện Tào Thiến, tuy rằng bất mãn, nhưng nàng ấy có thể thông cảm với nỗi khổ tâm của Tần Bằng, chỉ hận nữ nhi không nghe lời, muốn gả cho Thái tử, cho nên Tần Bằng hẹn nữ nhi buổi chiều gặp mặt, nàng ấy cũng cho phép, từ lúc Tề thượng thư tiến cung cũng chưa về.

"Nơi ở này đến cùng cũng không an toàn lắm. Ngươi chuyển xuống dưới lầu, ở cùng ta." Lạc Vân Hi trực tiếp nói.

Tề Sính Đình nghe vậy, lại nghĩ đến Tằng Thủy Lan cũng tới Hòa Nguyệt cũng ở chỗ này, liền cau mày lại.

"Tằng Thủy Lan là người độc ác, Thái tử ngày xưa đối đãi với ngươi không tốt, nàng ta còn có thể bơ qua cho ngươi, nhưng bây giờ, thái độ của Thái tử đối với ngươi đã có biến hóa, nàng ta nhất định đã biết được, nếu như nàng ta muốn xuống tay với ngươi, trong khoảng thời gian ở Hòa Nguyệt là cơ hội tốt nhất." Lạc Vân Hi từ từ phân tích cho nàng ấy nghe: "Hơn nữa gian phòng chúng ta ở cũng lớn, ở ba người cũng không thành vấn đề."

Tề Sính Đình gật đầu: "Được, sau đó bảo nương và phụ thân ta ở cùng nhau, như vậy cũng tốt."

Hai người dời đồ đến lầu hai, đốt đèn, ngồi trên tháp nói chuyện.

Sau một canh giờ, dưới lầu vang lên tiếng ồn ào, xuyên qua hai cánh cửa, có thể nhìn thấy lầu một đốt không ít đèn đuốc, tiếng bước chân càng ngày càng nhiều, đây là những người tiến cung trở lại.

Đoan Mộc Ly là người đầu tiên chạy tới chỗ Lạc Vân Hi xem nàng ngủ có ngon hay không, kết quả thấy nàng ở sau cửa sổ uống trà, không khỏi tiến lên hỏi: "Hi nhi, sao ngươi không đi ngủ? Không phải muốn nghỉ ngơi sao? Ngày mai liệu còn có tinh thần không?"

Mỗi lời nói giống như liên tục giáo huấn, nhưng người nghe lại cực kỳ ấm áp.

Tề Sính Đình biết quan hệ của Lạc Vân Hi với hắn, cũng rất ước ao.

Lạc Vân Hi lè lưỡi nói: "Ta gặp Đình nhi, con sâu ngủ liền chạy mất, bây giờ cũng sắp đi ngủ, sư huynh, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Đoan Mộc Ly bất đắc dĩ, thấy người càng ngày càng nhiều, liền dặn dò hai câu rồi rời khỏi.

Tề Sính Đình lập tức biểu lộ cảm xúc: "Người trong hoàng thất đều không phải đèn dầu cạn, bọn họ sẽ không động chân tình. Chẳng qua, ngươi và Nhị hoàng tử là sư huynh muội, cùng việc gả vào hoàng thất lại khác. Nam nhân đối với nữ nhân của mình chưa hẳn đã tận tâm, nhưng đối với muội muội, thì luôn vô cùng yêu thương."

Lạc Vân Hi đang lấy ấm trà muốn thêm trà, nghe vậy, dừng tay, buông ấm trà xuống.

"Phải không?" Nàng trầm thấp lầm bầm.

"Đúng vậy, Nhị hoàng tử rất quan tâm ngươi, không xem ngươi lớn bao nhiêu, không xem ngươi đã già thành bộ dạng gì, ngươi cũng là sư muội của hắn, em gái của hắn, sẽ không thay đổi. Nếu như đổi lại thành ta, cho dù là thái tử nhất thời sủng ái, chờ sau này đến lúc già đi, hoặc là

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.