“Ân? Chu quản gia, ta nói đúng không?” Thấy thần sắc như vậy của Chu Hối Tiêu, trong lòng Sở Khuynh Nguyệt biết mục đính của mình đã đạt tới, nàng nhếch môi, tiếp tục lên tiếng.
Chu Hối Tiêu lau mồ hôi lạnh, rồu sau đó liên tục gật đầu:”Đúng đúng đúng, cô nương nói rất đúng.”
Miệng tuy nói như vậy, nhưng ở trong lòng Chu Hối Tiêu lại âm thầm nói thầm, thực con mẹ nó bất thường, một tiểu cô nương lại có khí thế cường thịnh như vậy!
“Tốt lắm, nếu quản gia cũng đã nói như vậy, vậy ngày mai, ngươi tự động thu xếp rời đi!”
“Cái gì?” Chu Hối Tiêu cảm thấy cả kinh, tiếng nói không khỏi nâng lên.
“Chu quản gia đã lớn tuổi rồi, lỗ tai cũng không xài được nữa, đã như vậy, liền càng cần phải cáo lão về quê.”
Không nghĩ tới Sở Khuynh Nguyệt sẽ trực tiếp muốn đuổi hắn đi như vậy, Chu Hối Tiêu hoảng loạn:”Ta vì Vương phủ tận trung nhiều năm như vầy, có thể nào nói đi là đi?”
Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên lãnh ý:”Ta mặc kệ, đã làm sai, nên phạt…”
Hàn ý trong đôi mắt kia, Chu Hối Tiêu nhìn cực kỳ rõ ràng.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, cũng chỉ thấy dáng vẻ mọi chuyện không liên quan gì đến mình của hắn, tựa vào một bên, tuỳ ý để nha hoàn trước mắt hồ nháo.
Hắn còn muốn nói tiếp, Chu Xảo Vân bên cạnh đã sớm không nhịn nổi.
“Phụ thân ta chính là đại quản gia của Vương phủ, ai có thể không nghe lời của hắn? Hai người các ngươi dựa vào cái gì vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575206/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.