Lạc Đế giật mình một cái, lại lần nữa nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt, trên mặt lộ ra vài tia tiếc hận:”Trẫm là vì luyến tiếc hai người các ngươi. Các ngươi một người là con dân của Phong Lạc quốc ta, một người là người mà ta nhìn từ nhỏ đến lớn, trẫm làm sao không lưu luyến các ngươi được chứ?”
Lạc Đế làm bộ làm tịch ra dáng tiếc hận, dáng vẻ kia, làm cho Sở Khuynh Nguyệt cùng Cung Dạ Tuyệt đều cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cố nén, bọn họ vẩn bày ra một loại tư thái khác.
“Phải không?” Sở Khuynh Nguyệt nở nụ cười:”Không còn cách nào, hôn sự này, là do Hoàng Thuông tự mình ban cho nga. Đến lúc đó, chò đến lúc đại hôn của chúng ta, Hoàng Thượng nhất định phải đích thân đến chủ trì hôn lễ.”
Trong lời nói kia, rõ ràng là mang theo vài phần khiêu khích. Sắc mặt Lạc Đế trầm xuống, nhưng vẫn bất động thanh sắc nói:”Nếu như có cơ hội, trẫm tất nhiên sẽ đến.”
Sở Khuynh Nguyệt nhếch môi, từ chối trả lời. Nàng cho tới bây giờ đều là dạng người có thù tất báo, nàng còn nhớ rất rõ cảnh tượng ngày đó Lạc Đế phát động Sát thủ minh đuổi giết mình!
Ánh mắt nhẹ chuyển, tầm mắt nàng đột nhiên đảo qua nhóm quần thần, rồi sau đó tiếc hận mở miệng:”Đáng tiếc phụ thân đã đắc tội với Sát thủ minh, bằng không, hôm nay cũng sẽ có mặt ở đây.”
“Sát thủ minh?” Dù là Lạc Đế, cũng không khỏi kinh hô ra tiếng.
“Xem ra Hoàng Thượng cũng biết Sát thủ minh a, ta luôn cho rằng Hoàng Thượng ở lâu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575194/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.