Sở Khuynh Nguyệt hít vào, thở ra.
Nàng nên sớm phải có thói quen với hành động ngược lại với lời nói của hắn.
Nam nhân này…
Che giấu thật sự quá sâu.
Hắn tuy rằng thoạt nhìn luôn luôn mỉm cười, nhưng ai cũng không thể biết được dưới khuôn mặt tươi cười kia cất dấu tâm tư thế nào.
Hoàng tử Tây Trạch – Cung Dạ Tuyệt, là phế vật bị người người cười nhạo.
Mặc dù là đệ nhất mỹ nam đứng đầu trong mười mỹ nam ở đại lục này, nhưng danh xưng phế vật của hắn, sớm đã nổi danh hơn danh xưng đệ nhất mỹ nam kia.
Nhắc tới Cung Dạ Tuyệt, mọi người đều chỉ cười nhạt.
Ở một nơi dùng võ vi tôn này, chỉ có vẻ bề ngoài, lại không có nửa phần thực lực, dạng người này, chỉ có thể dùng một câu để hình dung, thì phải là… Gối thêu hoa.
Đáy mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên vài tia trêu chọc.
Có ai dám nghĩ đến, “Gối thêu hoa” này cùng nàng từ trước đã sớm nổi danh Vũ Giai đã sớm đạt tới thất cấp. Độ cao này đối với người bình thường là khó có thể với tới.
“Đang nghĩ cái gì?” Thấy thần sắc hơi giật mình của Sở Khuynh Nguyệt. Cung Dạ Tuyệt hỏi.
“Suy nghĩ, ta làm sao có thể gặp phải vị đại thần như ngươi a.” Sở Khuynh Nguyệt nhẹ liếc mắt nhìn hắn, lên tiếng.
Một sát thần!
Rõ ràng chỉ là một câu nói thuận miệng, lại có thể làm cho khoé môi Cung Dạ Tuyệt càng thêm nâng cao, đáy mắt lộ ra vài phần quỷ dị:”Ngươi muốn biết?”
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đi đến gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575179/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.