“Nàng?” Sở Lưu Ly cũng nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt, không biết hữu tâm hay là vô ý:”Ngươi không biết sao? Tỷ tỷ từ nhỏ không thể tập võ, bên ngoài đều nói nàng là phế vật…” Nói được nửa câu, Sở Lưu Ly lại giống như ý thức được bản thân nói sai lời, bưng kín miệng.
Những lời này, rốt cục lại chứng thực một cái lời đồn, thì phải là, Sở Khuynh Nguyệt chính là phế vật không thể tập võ.
Quanh thân, lại một nữa nhấc lên nghị luận.
Nghe những lời nghị luận xung quanh, nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Sở Lưu Ly, đáy mắt Sở Khuynh Nguyệt lướt qua tia tối tâm.
Sở Lưu Ly, ngươi vội vã muốn chết như vậy?
Tốt lắm… Ta liền thành toàn cho ngươi!
Từ ghế tựa đứng lên, Sở Khuynh Nguyệt đi về phía trước một bước.
Kéo nhẹ khoé môi, nàng nở nụ cười:”Được, ta đấu với ngươi---“
“Chỉ bằng ngươi?” Sở Lưu Ly khinh bỉ nhìn Sở Khuynh Nguyệt:”Tỷ tỷ, không phải là ta nói ngươi, chính ngươi cũng tự biết rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng, đến lúc lên đài, nếu không cẩn thận bị ta đánh thiếu mất cánh tay hay cụt đi cái chân, ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta a.”
Sở Khuynh Nguyệt nhướn mày, khoé môi dưới mạng che mặt, chậm rại gợi lên một độ cong lạnh như băng.
Thật lâu sau, nàng mở miệng:”Tốt… Không đánh tới khi đối phương chịu thua, tuyệt không kêu ngừng!”
…
Trung tâm đại điện, hai nữ tử đứng đối diện nhau.
Một vàng một hồng.
Phấn y nữ tử trên mặt mang theo khinh bỉ vô tận, không những vậy, còn có vài phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-cuong-phi-cuoi-mot-duoc-mot/575140/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.