Đêm xuống, Tường Vi thảnh thơi ngồi trên nóc nhà cao nhất của Mộng gia, trên tay còn cầm theo một đùi gà nướng, vừa ăn vừa ngắm trăng. Tường Vi gặm một miếng, khó khăn gọi:
-Khôi Nhung...
-....
-Này, Khôi Nhung ngươi bế quan lâu quá rồi đấy
-....
-Ta chỉ muốn hỏi ngươi vài câu thôi không mất quá nhiều thời gian đâu
-....
-Ngươi thật là .... Haizz
Từ khi Tường Vi đột phá linh sư, con đường tu luyện của khôi nhung liền giống như hổ mọc thêm cánh thuận lợi không kể xiết. Chính vì việc này loài hoa đáng hận kia liền bày đặt “bế quan tu luyện”, trước đó còn nói “Ta sẽ vì chủ nhân mà đột phá thống lĩnh thất kì, sẽ không còn vô dụng như bây giờ nữa”. Ta phi phi phi. Vì ta cái gì chứ. Trước giờ đều là do năng lực nàng chưa đủ nên mới không sử dụng được ích lợi của loài hoa này. Chính vì vậy trong thời gian này Tường Vi hoàn toàn sử dụng khôi nhung vào mục đích làm từ điển dược liệu. Bây giờ đến khi cần nó cũng im lặng, thế này mới thực sự là vô dụng.
Tường Vi khắp người đều cảm thấy ngứa ngáy, có thắc mắc mà không được giải đáp đúng thật là rất khó chịu. Không có lời giải đáp, Tường Vi đối với vết sẹo trên mặt tư đồ doanh càng thêm tò mò hứng thú. Vết sẹo đó chắc chắn không phải là do mấy thứ như linh khí, chiến khí hay mấy thứ đại loại thế tạo ra. Đối với việc này nàng rất chắc chắn bởi vì vết sẹo đó có hình dạng- một ngọn lửa. Giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-chan-chinh/82345/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.