Tường Vi đã trở lại đây được gần một tuần. Trong một tuần này nàng luôn bị giữ lại ở Liên viện của Trần nãinãi. Bà lại luôn túc trực ở bên cạnh chăm sóc nàng bằng đủ loại thứcthuốc bổ cùng thức ăn ngon miệng lại không cho nàng rời khỏi giường.
Đến hôm nay khi nàng cảm tưởng chân đã muốn liệt liền nhất quyếtxin nãi nãi cho đi dạo. Trần Liên vô cùng không đồng tình chỉ là thấythái độ cương quyết của nàng cũng đành đồng ý bất quá nàng cũng khôngđược phép rời khỏi Mộng phủ.
Tường Vi cũng không có ý địnhrời khỏi phủ. Nàng thật muốn gặp đôi cẩu nam nữ kia a. Mấy ngày hôm naynàng sống yên ổn cũng là vì có nãi nãi ở bên cạnh mà bọn họ chưa thểhành động. Thật có chút đáng tiếc.
Tường Vi vừa đi vừa nghĩlại không biết mình đã đi lạc. Nàng tiến vào một khu vực hẻo lảnh củaMộng phủ. Đầu không chú ý chân cũng vẫn tiếp tục tiến lên. Đến khi tainghe một tiếng roi xé trong không khí cùng tiếng chửi rủa, bước chân mới vô thức dừng lại.
Con người vốn có tính tò mò mà nàng cũnglà con người. Tường Vi men theo tường một đoạn. Tường ở đây mọc đầy rêuxanh không giống như chỗ cho người ở. Nàng đi được một đoạn liền nhìnthấy một người đàn bà béo mập khuôn mặt dữ tợn đang vung roi đánh một cô bé gầy yếu giống như còn nhỏ tuổi hơn nàng.
Bà ta vừa vungroi miệng vừa nói: “ Tứ tiểu thư người đừng có lười biếng. Thái y bảorằng người thân thể ốm yếu tốt nhất nên làm việc nhiều một chút. Lão nôcũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-chan-chinh/82338/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.