Mọi người nghi hoặc xoay mặt, chỉ thấy một vị thiếu niên vội vàng lách ra từ đám đông, đi đến trước đài, thiếu niên kia một thân áo vải, gương mặt cũng rất anh tuấn, chỉ là vẻ mặt hơi lộ vẻ chất phác.
"Hắn là ai vậy?"
"Ta không biết, xem cách ăn mặc này, hình như là tôi tớ Tử gia."
"Tôi tớ cũng biết chế thuốc?"
...
Dưới đài, mọi người tò mò nhìn thiếu niên này. Trên đài, ánh mắt Tử Vân nghi ngờ nhìn thiếu niên đó, nhìn hồi lâu cũng không có nhận ra hắn là ai.
"Ngươi là người phương nào?" Tử Trường Nhiễm cười hỏi.
Mặc dù đối phương ăn mặc bình thường, nhưng mà có lá gan lên đài, tất nhiên là không phải là người bình thường. Ở Tử gia, chỉ cần có năng lực liền được tôn trọng, hắn cũng không ngại cách ăn mặc tôi tớ của thiếu niên đó.
"Hồi tiên sinh, tiểu nhân tên gọi Tử Đồ, là người hầu thân cận của Tử Đồng tiểu thư, ta là thay mặt tiểu thư nhà ta đến hiến dược!"
Tử Đồ cẩn thận lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa đến trước mặt Tử Trường Nhiễm.
So với cái bình sứ đựng thuốc của Tử Vân, bình sứ này có vẻ đơn sơ hơn rất nhiều, chỉ gói ghém bằng tờ giấy cũ tùy tiện xé mà thôi, có vẽ giống hũ gia vị, nhận là bình dược là chút miễn cưỡng.
"Tử Đồng?" Tử Trường Nhiễm nghĩ nghĩ, cái tên có chút quen thuộc, "Là Tử Đồng nào?"
Dưới đài, sớm có người ngoài tông nhận ra Tử Đồ, lập tức trả lời: "Còn có Tử Đồng nào nữa, không phải là cái phế vật Tử Đồng ngoài tông Tử gia kia sao?!"
Tử Đồ nghe vậy liền xoay mặt nhìn về phía dưới đài, không vui quát lên, "Ngươi nói bậy bạ gì đó, tiểu thư nhà ta không phải là phế vật!"
"Đúng đúng đúng, không phải là phế vật, mà là ngay cả Thất Diệp thảo cùng Ngũ Diệp thảo cũng không phân biệt ra, là một người ngu ngốc." Người dưới đài khinh bỉ cười nhạo, nói, "Trường Nhiễm tiên sinh, ngài không cần kiểm nghiệm, trong cái hũ gia vị kia không chừng là nắm cỏ rác rưởi gì đó, người không cần lãng phí thời gian!"
*cỏ 5 lá và cỏ 7 lá, nói trắng ra thì có vẻ hơi vô lý nên Nguyệt để Hán Việt he.
Dưới đài liền rộn ràng một trận cười vang.
Vừa nãy nhất thời mọi người không nhớ ra Tử Đồng là ai, hiện giờ đã nghĩ ra cái phế vật bị lãng quên nhiều năm trước kia.
"Ngươi... Dám chửi bới tiểu thư nhà ta như thế!" Tử Đồ giận đến xanh mặt, "Ngươi có gan thì đi lên độc đấu với ta!"
Gã dưới đài không cho là đúng, nhìn nhìn hắn, "Ngươi là cái dạng người gì..."
Lời vừa nói ra được phân nửa, gã kia đột nhiên hét lên một tiếng, đưa tay che đầu, trực tiếp té nhào, thu bàn tay về, nhìn hai tay toàn máu đỏ tươi, hắn sửng sốt rồi giận dữ, "Kẻ nào dám đánh ta?"
"Ta!"
Một chữ đơn giản, lại hàm chứa sự bá đạo vô cùng.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung về phía nàng, chỉ thấy cách gã thiếu niên u đầu không xa, một tiểu thiếu nữ mặc trang phục màu đỏ, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, giờ phút này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là thần sắc lạnh như băng. Trong bàn tay nhỏ mềm mại của nàng là một côn gỗ dài, một đầu còn dính máu tươi, chính là máu của gã thiếu niên kia.
"Hướng Tử Đồ xin lỗi!"
"Tiểu thư!" Nhận ra là Tử Đồng, Tử Đồ vội vàng từ trên đài nhảy xuống, "Không cần, tỉ thí so dược quan trọng hơn!"
Tử Đồng khẽ nâng tay trái, ý bảo Tử Đồ không cần nói nữa, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chăm chú vào cái thiếu niên còn đang kinh ngạc kia.
"Hoặc là xin lỗi, hoặc là chết!"
Tối ngày hôm qua nàng mải mê chế thuốc, quá giờ đến hơn nửa đêm, thành ra nàng rời giường hơi trễ, Tử Đồ lo lắng nàng bỏ lỡ thời cơ, cho nên đi trước một bước, chạy tới quảng trường Tử Tinh. Vừa rồi lực chú ý mọi người đều tập trung vào trên đài, cũng không có chú ý tới nàng, xem xem thiếu niên này cũng dám khinh người quá đáng, coi Tử Đồ chẳng ra gì, Tử Đồng không có lý gì để dung hắn.
Thiếu nữ nhỏ nhắn, gương mặt còn mấy phần trẻ con lại tỏa ra sát ý mạnh mẽ, trong tay còn cầm côn gỗ rỉ máu, rõ ràng giọng nói nàng dễ nghe, lại có cảm giác như giọng nói đến từ âm ti địa ngục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]